CUỘC CÁCH MẠNG HỦY HOẠI CHUYỆN TÌNH DỤC
Cho tới lúc này thì ta đã đề cập rất nhiều về đặc điểm lang chạ của nữ giới, và đó rõ là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Nhưng có tới hai cách để phụ nữ né tránh chế độ một vợ một chồng: bằng cách có nhiều hơn một bạn tình và—bằng cách có ít hơn một bạn tình.
Giờ ta hãy cùng xem xét về trường hợp của cả những bà cô chưa chồng lẫn những ả lẳng lơ.
Một lần nữa, tôi muốn cảnh báo về cái quan niệm sai lầm, vốn phổ biến trong cánh nhà văn nam: Việc cho rằng những người phụ nữ trẻ chưa từng có bất kỳ mối quan hệ tình dục nào với đàn ông thì chắc hẳn phải là những người phụ nữ thùy mị. Trên thực tế, có hàng loạt những lý do, bên cạnh lý do mang tính tôn giáo hay quy tắc đạo đức, nhằm khuyến khích một người phụ nữ nên giữ mình trước việc tìm kiếm bạn tình, và một vài điều trong số đó hiện đang hoạt động còn mạnh mẽ hơn cả trước khi cuộc cách mạng tình dục diễn ra. Hãy xem qua đoạn trích dưới đây, từ quyển sách A Return to Modesty của nhà văn Wendy Shalit:
“Pfffffft!”, sự thùy mị trong chuyện tình dục sẽ nói với thế giới rằng, “Tôi nghĩ là tốt hơn hết là cứ chờ đợi thôi. . . Nên là không phải anh, không phải anh, không phải anh, và cũng là không phải anh”. Đấy rõ ràng chẳng phải là sự thùy mị. Một người phụ nữ 27 tuổi theo Chính Thống Giáo nói với tôi thế này. . . “những người con gái Israel không phải để cho ai muốn làm gì thì làm”. Cách cô ấy nói rõ ràng là đang rất mãn nguyện, cũng có phần kiêu kỳ, với cái thực tế là cô ta cũng chưa từng ngủ với bất kỳ ai xung quanh cả.
Đấy là cái ảo tưởng thuần túy, là kết quả từ bản năng hypergamy của nữ giới chứ không hề phụ thuộc vào bất kỳ phẩm chất nào có ở người phụ nữ ấy cả. Nhưng nó có lẽ là một ảo tưởng có ích cho xã hội. Nếu một người phụ nữ tin rằng bản thân cô ta “quá tốt” để đi ngủ lang, thì có lẽ chính nhờ cái ảo tưởng ấy đã giúp giữ gìn sự chung thủy của cô với người chồng của mình. Hôn nhân, nói cách khác, là cách để hướng bản năng hypergamy của nữ giới theo hướng có lợi cho xã hội. (Ta rất hay nghe thấy về sự cần thiết của việc định hướng bản năng tình dục của nam giới vào chuyện hôn nhân và gia đình, nhưng chả thấy ai nói tới nữ giới cả; đây là một sai lầm).
Trong bất cứ trường hợp nào, những người phụ nữ chẳng thường thể hiện sự thùy mị của họ nhiều như những lúc họ não rỗng đâu. Bản năng hypergamy ngụ ý cho chuyện họ sẽ cố từ chối mọi lời đề nghị một cách tối đa; nếu như sự lựa chọn tốt nhất mà các cô chỉ coi nó là đủ tốt thôi, thế thì hầu hết mọi người xem ra chẳng đủ tốt với các cô ấy rồi. Thay vì tự bán rẻ bản thân, những người quan sát nhận định rằng, phụ nữ hiện đại có vẻ như đang tự hét giá bản thân quá cao so với thị trường. Người ta thường nói rằng “một người phụ nữ mà cho rằng cô ấy quá tốt với bất kỳ người đàn ông nào thì chắc cũng đúng đấy, nhưng phần lớn thời gian—thì cô toàn làm điều ngược lại”. Tại sao điều này lại đặc biệt nguy hiểm đối với phụ nữ ngày nay?
Trước đây, hầu hết mọi người sống cuộc sống trong khu vực quanh nhà thờ, trong một thế giới mà nhiếp ảnh còn chưa tồn tại nữa. Khái niệm về sự hấp dẫn tình dục của họ bị giới hạn bởi chính những trải nghiệm của họ. Lấy ví dụ về chính nguồn gốc gia đình của tôi, đã từng có một gia đình với ba người con gái, lớn lên tại một nông trại cùng với ba gia đình khác ở bên cạnh. Khi từng người con gái tới tuổi, mỗi cô sẽ cưới một người con trai từ những trang trại kế bên. Họ cũng chẳng mong cầu gì nhiều ở một người chồng. Có lẽ là do cả ba cô gái trên đã sống một cuộc sống mà chưa từng gặp người đàn ông nào có vẻ ngoài giống như Cary Grant vậy.
Nhưng vào những năm 1930s, có hàng triệu người phụ nữ đã theo dõi Cary Grant hai tiếng mỗi tuần và lặng lẽ so sánh những người chồng của họ với ông ta. Trong vài thập kỷ sau đó, ngành công nghiệp giải trí đã tiếp tục phát triển và cũng trở nên thô tục hơn. Cuối cùng thì có thời điểm, rất nhiều phụ nữ cảm thấy rằng họ đơn giản là không hứng thú gặp gỡ bất kỳ người đàn ông nào trông không giống một ngôi sao điện ảnh. Trong khi việc biến mình thành những ngôi sao điện ảnh của cánh đàn ông là điều không thể, thì việc khuyến khích cho cánh phụ nữ quăng mình vào, hay ít nhất là giữ mình cho tới khi gặp được những người trông có vẻ là ngôi sao điện ảnh lại khả thi hơn, tức là họ cũng lần lượt trở thành những con đĩ hoặc những bà cô chưa chồng. Helen Gurley Brown đã kiếm được hành triệu đô bằng cách tạo ra chính xác những điều này. Sự ngắn ngủi trong thanh xuân của người phụ nữ, kết hợp với lối suy nghĩ chưa đủ chín chắn trong giai đoạn này của cuộc đời, luôn cho thấy sự dễ tổn thương của phụ nữ với những kỳ vọng mang tính thiếu thực tế. Cuộc cách mạng tình dục là một phần trong việc khai thác sự dễ tổn thương của phụ nữ nhằm trục lợi trên quy mô lớn.
Vâng, với đàn ông cũng vậy, việc liên tục bị vây quanh bởi những hình mẫu phụ nữ đặc biệt hấp dẫn khiến họ bị hao tổn phần nào. Nhưng thật tế là họ lại ít bị ảnh hưởng hơn, bởi vì—nhắc lại một lần nữa—phụ nữ có sự lựa chọn. Cả những người phụ nữ trẻ tuổi với phong cách giản dị cũng thường chọn những người đàn ông có vẻ ngoài hoặc địa vị xã hội; nên họ có thể lựa chọn việc lang chạ hay không. Nhiều người phụ nữ không thể hiểu được chuyện những người đàn ông trẻ tuổi bình thường khác, vì họ sẽ không có quyền được lựa chọn ấy.
Phe truyền thống thỉnh thoảng cho rằng nếu chế độ một vợ một chồng được xem là sự trao đổi, với mục đích là hạn chế việc quan hệ tình dục của đàn ông một cách nhân tạo, nhằm nâng giá trị của người phụ nữ lên vì lợi ích của chính họ. (Đây cũng là điều mà mấy nhà chủ nghĩa không tưởngvề tình dục của nam giới tin tưởng). Nhưng điều này sẽ buộc đàn ông phải nâng giá trị của mình lên, ví dụ như biến bản thân họ trở nên hấp dẫn hơn theo ý muốn. Chế độ một vợ một chồng không biến phụ nữ thành nhóm những người khát khao có được bạn tình, mà mặt khác là giúp cho họ có thêm nhiều sự lựa chọn. Có một phép so sánh tương đương về mặt kinh tế khác phù hợp với bối cảnh này: đó là trong tình dục cũng như những khía cạnh khác, thì người mua, chứ không phải người bán, là những người được toàn quyền quyết định giá cả. Và người mua, nhìn chung số đông, thì chỉ toàn những người đàn ông bình thường mà thôi.
Hơn nữa là, rất nhiều những người phụ nữ trẻ tin rằng, nếu có bất kỳ người đàn ông nào có ý định gặp gỡ họ, thì tất nhiên sẽ lấy họ làm bạn đời. Một phần là do sự ngây thơ lúc còn trẻ; một phần là kết quả từ nỗ lực hủy hoại những những cách tản tỉnh được xã hội cho phép; một phần là do những chiến dịch nữ quyền đã gán mác những hành vi tán tỉnh của nam giới là “quấy rối”. Thế nên những người phụ nữ ấy từ chối một cách giận dữ mọi nỗ lực từ cánh đàn ông mà họ nhận được trong suốt những năm đẹp nhất cuộc đời, như thể đó chỉ là những lời mời gọi để quan hệ đầy thô thiển. Khi họ bước sang những năm cuối của tuổi đôi mươi, thanh xuân của họ cũng đã dần xế chiều nên có lẽ sẽ khôn ngoan hơn nếu chấp nhận ít nhất là vài lời mời hẹn hò. Rồi sau đó, họ ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng đàn ông thường chỉ dẫn họ đi chơi trong một hoặc hai lần rồi cũng ngừng liên lạc luôn. Họ cho rằng đàn ông chỉ đang vờn họ mà thôi. Họ tin rằng bản thân họ xứng đáng có được một chiếc nhẫn cưới, để đổi lại việc bản thân các cô đã rất hạ mình để cuối cùng chấp nhận một cuộc hẹn. Cũng như vài người đàn ông nghĩ rằng, thế giới nợ họ một cuộc sống, còn những người phụ nữ này nghĩ rằng thế giới nợ họ một tấm chồng.
Khi một người đàn ông mời một người phụ nữ đi chơi, thì anh ta chỉ ngụ ý rằng anh ta sẵn sàng cân nhắc việc xem cô ta như người bạn tình: Anh ta có thể sẽ cân nhắc việc cầu hôn cô ấy, nếu như cô làm cho anh ấy cảm thấy hài lòng trong quá trình tìm hiểu. Hầu hết những cuộc hẹn hò đều không kết thúc bằng những lời cầu hôn. Chẳng có lý do gì để họ nên làm vậy cả. Thay vì đổ lỗi cho cánh đàn ông vì đã không cam kết trong những trường hợp trên, họ nên phó thác vào việc tự kiểm soát trong chuyện quan hệ tình dục và thận trọng trong việc tìm kiếm bạn tình.
Để tổng kết lại: việc khuyến khích tối đa sự từ chối và những kỳ vọng không mang tính thực tế là một lý do (không liên quan gì đến sự thùy mị cả) mà nhiều phụ nữ ngày nay không sinh con. Lý do thứ hai là thứ mà tôi gọi là hẹn hò ký sinh, một dạng trò chơi săn mồi mang tính kinh tế, với con mồi là nam giới và người chơi là nữ giới. Hãy để tôi giải thích.
Sự suy giảm trong việc kết hôn thường bị cho là do đàn ông hiện có thể “lấy những gì họ muốn” từ phụ nữ mà chẳng cần phải cưới hỏi gì. Nhưng sẽ ra sao nếu một người phụ nữ có thể lấy mọi thứ cô ấy muốn từ một người đàn ông mà chẳng cần phải cưới xin gì? Liệu các cô cũng sẽ bớt “cam kết” lại trong những trường hợp như thế? Thực tế là, phần lớn phụ nữ tìm kiếm chủ yếu là sự chú ý và tài sản từ những người đàn ông. Họ cảm thấy hạnh phúc khi hẹn hò với một người mà họ chẳng có tí tình cảm gì, họ chỉ coi đó là một hình thức giải trí và là nguồn chu cấp cho những bữa ăn miễn phí cùng những món quà mà thôi. Một người đàn ông có thể lãng phí rất nhiều tiền bạc và thời gian cho người phụ nữ như thế, trước khi anh ta nhận ra rằng mình đang bị lợi dụng.
Cuộc sống gia đình phải bao gồm sự hy sinh; một người mẹ tốt sẽ hết mình vì những đứa con của cô. Còn những người tình ký sinh chỉ là những kẻ biết lấy, chứ không biết cho; họ cũng chẳng phù hợp để kết hôn hay làm mẹ. Tính cách của những người này thường là đã cố định rồi khi một người đàn ông gặp được họ. Và vì anh ta chẳng thể nào thay đổi được họ, thì cách hợp lý duy nhất chính là học cách để nhận diện và né tránh những người này.
Cản trở thứ ba trong việc hạn chế sinh sản ở phụ nữ, đó là sự quá khích về vấn đề date rape. Bạn đọc có thể tham khảo qua vài chương đầu trong quyển The Morning After của tác giả Katie Roiphe. Ở độ tuổi mà phụ nữ có truyền thống chủ động tìm kiếm bạn tình, thì họ sẽ tham gia vào những cuộc tuần hành “thâu đêm suốt sáng”, những chiến dịch “nâng cao nhân thức về việc hiếp dâm”, và các lớp học tự vệ, dạy họ cách đá vào háng của những hình nhân nam. Những người phụ nữ trẻ này dường như dành ít sự quan tâm đến những việc mà nam giới đang thật sự làm, hơn là với ham muốn tình dục của nam giới. Chủ biên Angela Fiori đã có những lời đanh thép như sau, “Các chiến dịch date rape tại các trường đại học vào những năm đầu thập niên 1990s, chưa từng được thúc đẩy bởi sự quan tâm thật sự về vấn đề hạnh phúc của phụ nữ. Chúng chỉ là một phần trong nỗ lực xóa bỏ sự hợp pháp của bản năng tình dục khác giới, với những người phụ nữ trẻ và có sức hấp dẫn, bằng việc tô vẽ đàn ông như những kẻ hiếp dâm”. Ví dụ như việc huấn luyện tự vệ chẳng hạn, cũng chỉ thật sự nhằm mục đích khắc ghi vào tiềm thức nữ giới cái tâm lý tự vệ trước đàn ông, khiến cho việc tin tưởng và gần gũi của họ trở nên bất khả thi.
Đàn ông vẫn luôn là một phần lý do khiến cho xã hội trở nên ủng hộ quá mức cánh phụ nữ như thế. Những nỗ lực trong việc dấy lên những nỗi sợ hãi vô lý của nữ giới, đang khiến họ rơi vào tình trạng tự giam cầm trong chính nỗi sợ của mình. Có rất ít thứ mà mỗi một người đàn ông có thể làm để thay đổi được việc này, hay có rất ít những lý do để khiến họ làm vậy. Ai mà lại muốn tán tỉnh một cô gái, thu mình trong một bộ giáp tâm lý chứa đầy sự nghi ngờ mà không thể xuyên thủng được?
Một lần nữa, những nam giới theo chủ nghĩa truyền thống với mục đích tốt đẹp vẫn chưa được giải thoát khỏi sai lầm trong việc phản ứng trước tình huống ấy. Những người cha khuyến khích con tham gia những lớp học tự vệ và mắc chứng hoang tưởng về date rape, khi cho rằng sự an toàn của con gái họ phải được ưu tiên hơn những vấn đề khác. Cuối cùng thì họ chắc sẽ bắt đầu thắc mắc, vì sao mà họ chẳng có một đứa cháu nào cả.
Lý do thứ tư, rất nhiều phụ nữ không có bạn tình chỉ vì một lý do đơn giản, đó là họ đã bỏ rơi những người đàn ông của họ. Phụ nữ chủ động đòi ly hôn chiếm 2 phần 3 trong tổng số các vụ ly hôn. Tuy nhiên, hầu hết những người quan sát đồng ý rằng, thống kê đó đã đánh giá thấp các vấn đề sau: Trong rất nhiều trường hợp khi người chồng muốn ly hôn, đó là vì những người vợ không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân nữa. Thật khó để có thể nắm bắt chính xác dữ liệu được, nhưng những nhà theo dõi sát sao về vấn đề này cho rằng chính phụ nữ chịu trách nhiệm cho chín trên mười vụ ly hôn và đổ vỡ: Không phải đàn ông không yêu rồi bỏ họ, mà là đàn ông yêu họ và bị bỏ rơi bởi họ. Thật vậy, rất nhiều phụ nữ trẻ tin rằng họ muốn có hôn nhân, nhưng những gì họ thật sự muốn là một cái đám cưới mà thôi (hãy nghĩ về mấy cái tạp chí chuyên về đám cưới ấy). Vô hình chung thì phụ nữ là người muốn bước vào hôn nhân trước tiên và cũng là người muốn bước ra đầu tiên. Tất nhiên là, chuyện cưới thì dễ; còn sống hạnh phúc tới đầu bạc răng long mới là khó khăn thật sự.
Điển hình là việc, người vợ không đáng tin tưởng ấy lại chẳng có ý định ở một mình như vậy hoài. Nhưng vài người đàn ông sẽ đắn đo vì bản thân bị liên lụy trong chuyện ly hôn ấy; họ sẽ thắc mắc rằng “Tôi đang hẹn hò với vợ của ai đây?”. Cũng có những cân nhắc rất thận trọng; một người phụ nữ với quá khứ bỏ rơi chồng thì thật khó để có thể cho là đáng tin tưởng trong cuộc hôn nhân thứ hai. Và rất ít người đàn ông sẵn sàng hỗ trợ tài chính cho những đứa con của một người đàn ông khác. Những người phụ nữ thường xuyên thể hiện sự phẫn nỗ khi bất lực để tìm ra một sự thay thế cho người chồng mà họ đã dứt áo ra đi: Tôi gọi những người phụ nữ đó là những kẻ ngoại tình nóng nảy.
Sự kiêu căng, chủ nghĩa ký sinh, chứng hoang tưởng và sự không chung thủy chỉ là số ít những đặc tính gây khó chịu của phụ nữ phương Tây hiện tại; thêm nữa là việc thiếu lễ độ. Ở mức độ nào đó thì nhìn chung, sự sụt giảm trong việc thể hiện sự lễ độ trong suốt nửa thế kỷ qua, đều có sự tham gia của cả hai giới. Nhưng tôi tin rằng, một vài trong số đó là hậu quả đến từ chủ nghĩa không tưởng về tình dục của nữ giới. Đây là lý do vì sao.
Khi nhìn vào bìa của tờ tạp chí Cosmopolitan, người ta sẽ nghĩ rằng phụ nữ bị ám ảnh bởi việc trao cho những người đàn ông khoái cảm tình dục. Điều này quả thật là rất mới mẻ với rất nhiều người đàn ông. Thật vậy, sự mâu thuẫn giữa những thứ phụ nữ đọc được và những gì họ đối xử với đàn ông, hầu hết đều trông rất kỳ lạ. Lời giải cho bí ẩn này chính là, người đàn ông mà các cô gái trên tạp chí Cosmo sẵn sàng để thỏa mãn chỉ có trong trí tưởng tượng mà thôi. Cô sẽ gặp anh sau khi trang điểm theo kiểu mới này, sau khi giảm thêm 5 pound hay tìm ra được mái tóc ưng ý chẳng hạn. Trong khi đó, cô lại đối xử với những người đàn ông bằng xương bằng thịt mà cô gặp chẳng khác gì bụi bẩn. Tại sao lại phải cư xử lễ độ với những người đàn ông bình thường trong khi chắc chắn sẽ có một người đàn ông hoàn hảo tới bên mình vào mai đây? Những người đàn ông từ thế hệ trước sẽ chẳng thể nào hiểu rõ làm sao mà những người phụ nữ lại trở nên kém văn minh đến như thế. Khi tôi nhận ra sự bất thường trong hành vi của phụ nữ mà tôi quan sát thấy được, thì cũng có vẻ đã trễ rồi—giả dụ như phụ nữ có từng cư xử như thế tại nhiều thời điểm khác nhau trong quá khứ, thì chắc loài người đã tuyệt chủng mất rồi.
Độc giả mà còn đang nghi ngờ việc tôi đang phóng đại, xin hãy dành một chút thời gian để lướt qua những dòng tự giới thiệu của cánh phụ nữ trên những trang web hẹn hò. Họ chẳng bao giờ đề cập tới con cái cả, nhưng hầu hết vẫn luôn lồng vào từ “vui”. “Tôi thích tiệc tùng và được vui vẻ! Tôi thích làm vài ly bia, đi chơi với những người thú vị, và đi mua sắm!” Những người phụ nữ trẻ mời gọi “những anh chàng nóng bóng” liên lạc với họ. Không ngạc nhiên mấy khi một số anh sẽ liên lạc, và có lẽ là sẽ có một chút niềm vui với những cô gái ấy. Nhưng liệu có anh chàng nhạy cảm, “nóng bỏng”, hay nói cách khác, sẽ bắt đầu một gia đình với một sinh vật như thế không?
Một người vợ tốt không phải cứ đẻ là có. Những bé gái trước đây, từ lúc còn thơ thì được dạy rằng rồi chúng cũng sẽ trở thành những người vợ và những người mẹ. Chúng sẽ được dạy những kỹ năng cần thiết để có thể trở thành những hình mẫu ấy đấy. Một người cầu hôn trẻ tuổi sẽ mong cô gái ấy biết được một vài điều như nấu ăn và nội trợ chẳng hạn. Ngày nay, rất nhiều phụ nữ có vẻ không ý thức được rằng họ cần phải có thứ gì đó chăm sóc cho người chồng của mình, bên cạnh một cơ thể ấm nóng.
Chuyện đang xảy ra với một người phụ nữ ở hiện tại, là tự gạt bản thân rằng cô ta xứng đáng với một người chồng tầm cỡ ngôi sao điện ảnh, và thất bại không chỉ dừng lại ở việc không tìm được hình mẫu lý tưởng, mà là cả hình mẫu bình thường cũng không nốt. Tất nhiên phụ nữ không đổ lỗi cho sự vô lý và cả tin của bản thân, cô đổ lỗi cho cánh đàn ông. Có một thể loại văn học được sinh ra để xúi giục nữ giới chọc tức người khác giới. Dưới đây là tên của một vài tựa sách, tất cả đều đang được bày bán trên trang Amazon.com: Why Men Are Clueless, “Let’s Face it, Men are @$#%\e$”: What Women Can Do About It, How to Aggravate A Man Every Time . . . And Have Him Beg for Mercy, Things You Can Do With a Useless Man, 101 Reasons Why a Cat Is Better Than a Man, 101 Lies Men Tell Women — And Why Women Believe Them, Men Who Hate Women and the Women Who Love Them, Kiss-Off Letters to Men: Over 70 Zingers You Can Use to Send Him Packing, Mess with His Head, hay Just Plain Dump Him, hay—cho người phụ nữ nào mà muốn chia tay ngay lập tức—How to Heal the Hurt by Hating.
Đối với một vài người phụ nữ, việc ghét bỏ đàn ông có chiều hướng chuyển sang vấn đề về tâm thần. Một biển quảng cáo lớn tại quê nhà của tôi, như đang hỏi những người lái xe tạt ngang qua rằng: “Có bao nhiêu phụ nữ phải chết trước khi bạo lực gia đình bị xem là một tội?” Người đi đường chắc sẽ suy nghĩ rằng, chuyện gì xảy ra với người tài trợ quảng cáo cho cái thông điệp đó vậy. Liệu họ có thật sự nhận ra rằng việc đó vẫn luôn được xem là một tội, khi một người đàn ông cố giết vợ của anh ta? Liệu họ có đang khuấy động nỗi sợ hãi ấy? Hay là tâm trí họ đang bị u mờ bởi sự ghét bỏ, đến mức họ chẳng thể nhìn nhận thế giới theo cách thực tế nữa?
Đây là những gì ta đang chứng kiến chỉ sau một thế hệ phụ nữ trải qua việc giải phóng tình dục. Rất nhiều người đàn ông cảm thấy hoang mang khi họ nhận ra được mức độ sâu rộng trong sự phẫn nộ của phụ nữ lên chính họ. Điều gì đã khiến những người phụ nữ được cho là có cuộc sống sung túc và được che chở nhất trong lịch sử, lại trở nên phẫn nộ đến như thế?
Henry Makow, một người ghi chép về lịch sử internet đã đưa ra một chẩn đoán hợp lý mà tôi chưa từng thấy ở bất cứ đâu, trong một văn bản có tựa đề “The Effect of Sexual Deprivation on Women” (Ảnh hưởng của việc mất đi quyền lợi tình dục của phụ nữ). Trùng hợp với phong trào cuồng loạn về việc hiếp dâm, anh ta cho rằng: “Đàn ông là ‘những kẻ hiếp dâm’ vì họ không cho người phụ nữ thứ tình yêu mà họ cần”. Nói cách khác, nếu như vấn đề nẳm ở việc đàn ông, ahem, không còn theo đuổi phụ nữ nữa? Những gì mà ta đã nói ở trên ủng hộ cho cái giả thiết, rằng văn minh phương Tây đang đối mặt với cơn đại dịch về sự tuyệt vọng trong tình dục của nữ giới. Và một lần nữa, một nhà bình luận bảo thủ điển hình sẽ hoàn toàn không có khả năng để giải quyết vấn đề một cách đúng đắn: Theo bản năng, anh ta sẽ muốn bước đến trong bộ giáp sáng chói của mình và nói rằng “Đừng sợ hãi, hỡi những thiếu nữ dịu dàng, ta sẽ ngăn chặn những con quái vật hung ác này, làm ô uế sự trinh nguyên của các nàng”. Nếu phụ nữ cần tình yêu từ đàn ông nhưng lại không có được nó, thì cũng chẳng giúp ích gì cho họ cả.
NHỮNG NGƯỜI ĐÀN ÔNG BỊ LÃNG QUÊN
Nỗ lực để hiện thực hóa một xã hội không tưởng về tình dục của phụ nữ đã bị đổ bể từ trước khi nó bắt đầu. Những mong cầu của phụ nữ chỉ toàn nhắm tới những điều không thể, chúng xung đột với nhau, và thay đổi một cách khó đoán. Do đó, bất cứ đề xuất nào buộc đàn ông (hay “xã hội”) phải làm thỏa mãn những mong ước của phụ nữ đều sẽ thất bại, cho dù nếu tất cả đàn ông sẵn sàng đáp ứng những điều đó. Phụ nữ càng được nhiều quyền lợi, thì đàn ông càng phải chịu thêm nhiều sự trừng phạt: Nó sẽ không thể thành công, bởi vì những mong cầu của phụ nữ sẽ luôn vượt ra ngoài khuôn khổ và dẫn tới những đòi hỏi mới khác.
Nhưng trong khi cuộc cách mạng vẫn chưa hoàn thành được những mục tiêu, thì nó đã đạt được vài thành tựu nhất định. Nó đã hủy hoại được chế độ một vợ một chồng và sự ổn định của gia đình. Kết quả là đã hình thành nên tập quán kết đôi đa thê của những người phụ nữ khiếm nhã, đang theo đuổi một số lượng nhỏ những người đàn ông một cách đầy mù quáng. Lượng trẻ em sinh ra cũng bị giảm đi, và chắc chắn rằng rất nhiều trong số những đứa bé được sinh ra sẽ lớn lên mà không có bóng dáng người cha trong cuộc đời của chúng. Và, điều ít được nhắc tới nhất, đó là cuộc cách mạng đã khiến cho chuyện kiếm vợ của những người đàn ông tử tế trở nên bất khả thi.
Một người thỉnh thoảng sẽ nghe thấy những nghiên cứu với mục đích chỉ ra rằng đàn ông có phần hạnh phúc hơn trong “đời sống tình dục’ của họ hơn phụ nữ. Tôi luôn cảm thấy buồn cười khi có ai đó lấy những kết quả khảo sát ấy để làm cơ sở cho những điều họ nói. Trước tiên, phụ nữ phàn nàn về mọi thứ nhiều hơn tất thảy đàn ông. Nhưng điều thứ hai, đó là rất nhiều đàn ông (kể cả những anh chàng trẻ tuổi) trải qua cảm giác cực kỳ nhục nhã khi họ không thành công trong việc tán tỉnh phụ nữ. Họ hiếm khi được chú ý so với những người đàn ông khác, và ở hiện tại thì họ thật sự còn ít khi được chú ý hơn trước nữa. Mỗi người họ đều khoác lên mình cái vẻ ngoài mạnh mẽ, nhưng thật tế thì có vẻ như anh ta đang rất cô đơn. Do đó, hầu hết đàn ông luôn tưởng rằng, những người đàn ông khác đều rất thành công trong việc tán tỉnh phụ nữ hơn cái thực tế đang diễn ra. Tình trạng đã trở nên tệ hơn kể từ thập niên 1960s, bằng việc tuyên truyền về cái ảo tưởng rằng có “nhiều cơ hội quan hệ” cho đàn ông hơn so với trước đó.
Nhưng nếu phụ nữ chỉ kết đôi với số ít những người đàn ông đặc biệt hấp dẫn, và nếu rất nhiều phụ nữ thất bại hoàn toàn trong việc kết đôi, thì chắc hẳn phải có một số lượng rất lớn những người đàn ông chẳng thể có cho mình một người phụ nữ. Dựa trên tinh thần của William Gilmore Simms, ta sẽ đặt tên cho họ là những người đàn ông bị lãng quên của cuộc cách mạng tình dục. Tôi có lý do để tin rằng dần dà sẽ có rất nhiều người sẵn sàng “chui ra khỏi tủ” (một thuật ngữ đang khá phổ biến, chỉ việc công khai về quan điểm tình dục) và chấp nhận chuyện đó, chuyện mà họ chưa từng được trải nghiệm tình dục, thứ mà một người có lẽ đã được đọc qua hết. Thận trọng một chút sẽ khiến ta phải cân nhắc về tình huống của những người đàn ông này.
Trong những xã hội, nơi mà chế độ đa thê phổ biến (ví dụ như, tại châu Phi và thế giới Hồi giáo), những người độc thân có xu hướng hình thành nên những băng nhóm có hành vi chống đối xã hội: “Chẳng hay ho gì khi để một người phải cô đơn”.
Trong xã hội của chúng ta, vô hình chung khi nói về những nhóm hay những sự kiện “độc thân” thì những người đàn ông được cho là ngoài 30, ngây thơ, chưa có gia đình và những người phụ nữ thì bị cho là thô lỗ, cộc cằn và thường xuyên ly dị. Thế thì những người độc thân ấy đã làm gì trong suốt những năm qua? Ở phương Tây cho tới thời điểm hiện tại, chưa có thói quen cho việc hình thành nên các băng nhóm tội phạm nào như trên cả. Nếu họ đã thật sự làm gì đó thì chắc đã hấp dẫn được phụ nữ rồi: Mọi người có lẽ là đã nghe qua những câu chuyện về tử tù, vây quanh là những lời cầu hôn từ những người phụ nữ đang cảm thấy chán chường và muốn tìm kiếm cảm giác mạnh.
Tôi không cho rằng những người độc thân hiện nay, có gì khác biệt so với những người đàn ông kết hôn sớm và chăm lo cho gia đình, từ trước khi cuộc cách mạng tình dục diễn ra.
Bản năng tự nhiên khiến những chàng trai trẻ gần như cực kỳ “điên loạn” vì các cô gái. Họ tin rằng những cô gái trẻ là thứ gì đó rất tuyệt vời trong khi thực tế hầu hết lại không như vậy. Ham muốn tình dục của nam giới, vốn là thứ luôn bị phụ nữ hiện đại than phiền rất nhiều, lại tồn tại phần lớn là vì lợi ích của chính phụ nữ. Như Schopenhauer từng viết rằng:
Thiên nhiên đã ban tặng [cho các cô gái] sắc đẹp và sự quyến rũ chỉ trong vài năm để trong suốt những năm ấy, các cô có thể theo đuổi hình tượng về một người đàn ông sẵn sàng làm mọi thứ đễ hỗ trợ cô một cách đầy hãnh diện, bằng cách này hay cách khác trong suốt phần đời còn lại của cô, đây chắc hẳn là một bước đi dường như rất khó để xảy ra, khi mà anh chàng ấy cân nhắc một cách kỹ càng. Do đó, tự nhiên đã trang bị cho phụ nữ, cũng như giống cái của mọi loài sinh vật, những công cụ và vũ khí để khi cần thì các cô có thể tự đảm bảo được sự tồn tại chính mình.
Tôi thấy chẳng có lý do gì để những chàng trai trẻ nên bớt ngây thơ lại hơn họ trước đây, khi nói về những cô gái trẻ.
Hơn nữa, rất nhiều đàn ông còn cho rằng phụ nữ coi trọng đàn ông trung thực, sống trong sạch và có trách nhiệm (trông có vẻ ngược lại với, ví dụ như, tử tù chẳng hạn). Thế là anh cố gắng cắm mặt vào làm việc thật chăm chỉ, đầu óc thì quay cuồng bởi sự bất định và nghi ngờ về bản thân, dần dà thì chàng độc thân của chúng ta cũng có được một cuộc sống khá tươm tất cho chính mình. Nhưng lại chẳng có người phụ nữ nào ở đó để yêu thương, để ủng hộ và hết lòng vì anh cả. Cho dù nếu như anh có thật sự đi kiếm vợ đi chăng nữa, rồi anh sẽ thấy bản thân bị vướng vào những cáo buộc như là quấy rối hay rình rập.
Nếu đá một con chó thân thiện đủ lâu, thì bạn sẽ có cho mình một con chó hung dữ.
Thế còn những người phụ nữ mơ ước của những người đàn ông cô đơn kia đang làm gì trong suốt những năm qua, khi mà các anh còn là một chàng thanh niên khốn khổ và cô đơn, khi các anh khát khao có được cô? Đi quan hệ với những anh chàng bảnh bao và cũng là những người từ chối các cô một cách đầy bí ẩn trong việc “cam kết” làm đám cưới, rồi các cô cưới chồng và li dị sau đó, hoặc giữ mình rồi chờ cho tới khi gặp được một Mr. Right hoàn hảo.. Ngạc nhiên thay, những người phụ nữ ấy với vẻ ngoài đã không còn trẻ trung và đang nhanh chóng tới thời kỳ mãn kinh, thì giờ lại sẵn sàng đi chơi với anh ta. Nếu như các cô cảm thấy được thỏa mãn bằng những bữa ăn miễn phí và phương tiện giải trí mà các anh chu cấp cho, thì lúc đó các anh mới được phép trao cho các cô chiếc nhẫn cưới đấy. Rồi các cô sẽ gia ân cho các anh bằng cách hỗ trợ các cô lẫn con của các cô, mà họ có với người đàn ông khác, trong suốt quãng đời còn lại của các anh. (Tôi từng chứng kiến một bài quảng cáo từ một người phụ nữ, tuyên bố rằng mục tiêu của cô là “đạt được sự đảm bảo về tài chính cho chính tôi và những đứa con gái của tôi”). Thế quái nào mà có ông nào chịu được cái điều khoản này cơ chứ? Như một người đàn ông nói với tôi rằng: “Mấy con mèo con mà đã chẳng ưa tôi rồi, thì tôi cũng chả cần mấy con mèo lớn xác làm gì.”
Phụ nữ phương Tây giờ đã trở thành “gánh nặng cho đàn ông da trắng” mới, và các dấu hiệu cũng cho thấy rằng các anh cũng chẳng muốn chịu đựng việc đó chút nào.
ĐẢO CHÍNH TÌNH DỤC: SỰ ĐÌNH TRỆ HÔN NHÂN
Thuật ngữ “Thermidor” (tháng đảo chính) ban đầu được dùng để nói về tháng kết thúc nỗi kinh hoàng của cuộc Cách mạng Pháp. Tới tháng 7 năm 1794, hàng ngày có khoảng hai mươi tới ba mươi người bị chém đầu tại Paris dưới một bộ luật gọi là Luật Tình nghi, không yêu cầu bất cứ bằng chứng rõ ràng nào để tố cáo cả. Tại buổi Hội nghị vào ngày 26 tháng 7, Robespierre thận trọng tiết lộ rằng có một số đại biểu đang bị tình nghi là “những kẻ phản bội”, nhưng từ chối nêu đích danh họ. Những người nghe thấy được đều nhận ra rằng, hy vọng an toàn duy nhất của họ nằm ở việc phải giết Robespierre trước khi ông ta giết họ. Họ lên kế hoạch ngay đêm đó, và tới sáng hôm sau thì ông ta bị bắt. Chỉ trong hai ngày, ông cùng tám mươi người ủng hộ ông trong đảng đều bị xử chém. Trong suốt những tuần tiếp theo, các nhà tù đều trống chỗ và cuộc sống dần trở lại bình thường.
Có điều gì đó tương tự đang diễn ra ở hiện tại, đặc biệt là với chủ nghĩa nữ quyền. Lấy ví dụ như phong trào quấy rối tình dục chẳng hạn. Khi phong trào này lan ra, số lượng đàn ông chưa bị tố cáo từ từ giảm dần. Thậm chí là có thời điểm, kể cả những người đàn ông chủ động đồng cảm với phong trào này, cũng hiểu rằng bản thân họ cũng không được an toàn, sự vô tội của họ cũng chẳng thể bảo vệ họ hay công việc của họ. Một bằng chứng không rõ ràng cho thấy rằng, tại rất nhiều khu vực làm việc đã đạt tới một cột mốc. Lúc này, đàn ông đang phát triển một dạng hành vi để tự-bảo-vệ-bản-thân nhằm tránh nói phải những từ hay tiếp xúc với phụ nữ. Người ta có thể nghe thấy những câu chuyện về việc phụ nữ bước vào căn phòng đang tràn ngập tiếng nói chuyện của những người đồng nghiệp nam, rồi bỗng nhiên không khí trở nên căng thẳng và yên ắng khi họ nhìn thấy phụ nữ bước vào. Quả thật là một “môi trường làm việc kém thân thiện”.
Tuy nhiên, một diễn biến nghiêm trọng hơn mà ta được biết tới với cái tên đình trề hôn nhân đã xảy ra. Khái niệm này lần đầu được biết đến là trong một bài xã luận trên trang Philadelphia Enquirer vào năm 2002. Hai năm sau đó, một nghiên cứu chính thức đã đưa ra những dữ liệu về vấn đề này: Gần 22% người Mỹ độc thân trong độ tuổi 25–34 đã quyết định sẽ không bao giờ kết hôn. Hơn 53% nói rằng họ không hứng thú với việc kết hôn sớm. Điều đó chỉ ra rằng chỉ có 25% là muốn lấy vợ. Đây có lẽ là một tình huống vô tiền khoán hậu trong lịch sử thế giới.
Cánh đàn ông dẫn chứng việc quan hệ tình dục thoải mái ngoài hôn nhân là một lý do khiến họ không muốn kết hôn. Nhưng điều này không mang ý nghĩa rằng vấn đề có thể được giải quyết chỉ đơn giản là khiến họ phải tuyên thệ (ví dụ như, cưới chạy bầu chẳng hạn). Hiện nay, đàn ông nhận ra rằng họ có nguy cơ mất đi những đứa con của mình trong cái khoảnh khắc dù anh ta chẳng là gì sai cả, nhưng vì mẹ của những đứa trẻ quyết định thanh lý cuộc hôn nhân hay “mối quan hệ của họ” tại Tòa án Gia đình. Chính ví lý do này, rất nhiều trong số họ từ chối việc trở thành cha của những đứa trẻ dù có được miễn trừ xét xử hay không. Tại Đức, nơi có tỷ lệ sinh còn thấp hơn cả ở Mỹ, vấn đề này được gọi là Zeugungsstreik, giống một “cuộc đình trệ sinh sản”, hơn là một cuộc đình trệ hôn nhân. Một số phụ nữ trải qua cái cảm giác mà nay đã được biết đến là chứng “cuồng em bé”, khiến cho những người phụ nữ này phải nói dối những người đàn ông của họ về việc có sử dụng biện pháp tránh thai hay không. Tất nhiên là đàn ông cũng đang rất thận trọng về vấn đề này.
Chẳng ai nợ phụ nữ việc phải hỗ trợ tài chính, những đứa con, sự tôn trọng hay tình yêu cả. Người phụ nữ mà chấp nhận và sống đúng với những nguyên tắc thì sẽ có quyền đưa ra những yêu cầu nhất định với người chồng của cô; cái danh nữ giới chẳng đem lại cho cô ta thứ gì cả.
Phụ nữ phương Tây đã tự vứt bỏ nồi cơm của mình trong suốt nhiều thập niên gần đây. Với tôi thì quả thật công bằng khi nói rằng, đa số phụ nữ sẵn sàng từ bỏ đặc quyền kết hôn với những người đàn ông tử tế. Đã đến lúc để đàn ông từ bỏ vai trò bảo vệ và nói với phụ nữ, rằng chúng tôi sẽ tự “giải phóng” bản thân mình cho dù phụ nữ có muốn hay không. Phụ nữ có thể tự lo công việc của họ, tự trả phí hàng tháng, sống, già đi, và cuối cùng là tự chết luôn. Mỗi bước đi của họ khiến mọi chuyện trở nên như hiện tại, đều liên quan tới sự khẳng định về “quyền” của họ và sự nhượng bộ của nam giới. Cũng sẽ hợp lý nếu đàn ông nói với họ rằng, bằng vài lời của Schadenfreude, “bạn tạo ra chiếc giường cho riêng mình, giờ thì bạn có thể thoải mái nằm trên đó—một mình.”
Không may là, vấn đề này không chỉ đơn giản là ngừng tại đó. Không có con cái, loài người không có tương lai, và không có phụ nữ thì đàn ông không thể tự có con cái được.
Một xu hướng khá phổ biến đó là tìm kiếm vợ người ngoại quốc. Có thể đoán được rằng, giới nữ quyền đã rất nỗ lực nhằm kêu gọi đưa xu hướng này ra ngoài vòng pháp luật, hay ít nhất là thể hiện thái độ không ủng hộ, và một luật đã được Quốc Hội thông qua (Đạo luật Môi giới Hôn nhân Quốc tế 2005). Lý do bề ngoài là bảo vệ những cô gái ngoại quốc vô tội khỏi việc “bị lạm dụng”; lý do thật sự là để bảo vệ những phụ nữ người Mỹ hư hỏng và ủng hộ chủ nghĩa nữ quyền chống lại sự cạnh tranh từ ngoại quốc. Hầu hết những lập luận mang tính kính tế và hành rào thuế quan để bảo vệ nền công nghiệp nội địa đều dựa vào cùng quan điểm trên.
Giới nữ quyền đã nghĩ về phương án cưỡng ép thông qua chính phủ. Ý tưởng là sẽ khơi gợi hành vi mang tính dục vọng của đàn ông, vốn là thứ mà giới nữ quyền không nhận được. Một số người đàn ông đã thể hiện sự lo lắng về việc đề xuất hình thức hôn nhân ép buộc có thể sẽ diễn ra.
Trong khi đó, đàn ông đã bắt đầu nhận ra rằng bất kỳ sự thân mật về tình dục nào với một người phụ nữ, đều có thể dẫn tới những cáo buộc về date rape dựa vào những gì đang diễn ra trong đầu cô ấy, vốn chẳng phải là thứ mà các anh có thể kiểm soát được. Phụ nữ thường xuyên chối bỏ trách nhiệm trong việc thực hiện hành vi quan hệ, bằng việc đổ lỗi lên người đàn ông có liên quan đến hành vi ấy. Chẳng cần đến bất cứ hình thức ép buộc kết hôn hợp pháp hay được xã hội công nhận nào, vì vậy mà đàn ông coi sự trong trắng là hình thức duy nhất để tự bảo vệ chính họ.
Đình trệ tình dục lên nam giới chắc hẳn vượt quá những gì mà Aristophanes có thể tưởng tượng được. Nhưng tôi không hề đánh giá thấp đàn ông. Bởi chính chúng ta, chứ không phải phụ nữ, là những người kiến thiết, duy trì, và là những người bảo vệ nền văn minh.
Thông tin mới nhất đến từ những khu ký túc xá trong các trường cao đẳng, phụ nữ đã bắt đầu than phiền rằng đàn ông chẳng mời họ đi chơi gì cả. Đúng thế đấy: Khi hệ nội tiết của đàn ông đang đạt đỉnh thì họ sẽ tới lớp và tay trong tay với những cô nàng trẻ trung và hấp dẫn,hiện nay còn đông đảo hơn những người phụ nữ than phiền kia, bên cạnh đó mấy anh cũng từ chối hoặc lơ mấy cô nữ quèn nốt. Một số báo cáo còn cho thấy việc thường xuyên đặt câu hỏi rằng “Bạn là gay à?” của những cô sinh viên đang cảm thấy tuyệt vọng. Đây là những gì sẽ xảy ra khi phụ nữ đã liên tục than phiền trong suốt bốn mươi năm về việc bị “lợi dụng như những công cụ tình dục”: Thế thì đàn ông ngưng lợi dụng họ như những công cụ tình dục mà thôi.
Không lâu trước đó, tôi để ý thấy một poster tuyển dụng của giới nữ quyền tại một trường cao đẳng tại địa phương. Hầu hết trong số đó đều có chữ FALSE (sai) được ghi in hoa và dễ thấy từ xa. Phía dưới có ghi gì đó kiểu tuyển truyền: “. . . chúng ta là những kẻ điên bị đám đàn ông ghét bỏ”, v.v; “Hãy tham gia cùng chúng tôi”.
Khi hầu hết những khẩu hiểu tuyên truyền cho một phong trào đều đi kèm với lượng lớn những câu như ‘Chúng ta không tệ như mọi người hay nói”, bạn biết đấy, chắc phải có chuyện gì đó rồi.
VẬY CẦN PHẢI LÀM GÌ?
Chúng ta đã đi đến cái giai đoạn lịch sử hiếm hoi khi mà chúng ta, những người đàn ông chiếm được thế thượng phong trong cuộc chiến về giới tính. Đa phần là đều dựa vào cách mà chúng ta sử dụng nó ra sao. Thứ duy nhất còn chống đỡ cho chính quyền quan liêu của giới nữ quyền hiện tại, là việc sẵn sàng để tiếp tục sống theo những nguyên tắc truyền thống của những “nam giới da trắng dị tính” bị căm ghét kia: không chỉ làm việc, tiết kiệm, trả thuế, và tuân thủ theo pháp luật, mà còn là sinh ra và nuôi nấng những đứa trẻ. Một khi chúng ta ngừng làm những việc trên, thì toàn bộ cái hệ thống bảo trợ và theo chủ nghĩa ký sinh kia sẽ sụp đổ.
Nỗi sợ hãi lớn nhất của tôi chính là khi nữ giới có sự nhượng bộ đầu tiên, thì bản năng bảo vệ của nam giới sẽ lại được kích hoạt và đàn ông sẽ hân hoan và hét lên rằng “Mọi chuyện sẽ được tha thứ” rồi thi nhau chạy tới đội các cô lên đầu. Điều này không được xảy ra. Ưu tiên trước nhất của chúng ta là chấm dứt nền công nghiệp ly hôn hiện tại. Một người đàn ông phải kiên quyết không nhượng bộ dưới mức ràng buộc về mặt pháp lý mà cô ta phải yêu quý, trân trọng và tuân theo anh ta, trước khi anh trao cho cô một đứa con lúc cô “đủ tuổi để quan hệ”.
Một sự cam kết khác được dùng để củng cố cho hôn nhân, đó là sử dụng những hợp đồng hôn nhân đã được cá nhân hóa. Những hợp đồng này có thể được điều chỉnh cho phù hợp với nhiều tập tục và tôn giáo khác nhau. Tôi thấy chẳng có lý do gì để mà họ không yêu cầu những người chồng của mình sẽ thay mặt gia đình đi bầu cử. Giới nữ quyền, thường cho là việc tham gia chính trường có phần quan trọng hơn đời sống gia đình, vẫn có thể sống cuộc sống mà họ cảm thấy thoải mái, nhưng họ sẽ bị buộc phải thực hiện một lựa chọn sáng suốt. Điều này cũng sẽ giúp làm xói mòn đi sự mê tín về quyền phổ thông khi tham gia vào chính trị, và bản thân đời sống chính trị cũng sẽ bớt bị ảnh hưởng bởi xu hướng nữ quyền nhằm coi trọng sự ổn định thay vì sự tự do, và xây dựng những chính sách công dựa trên tình cảm. Tài sản cũng sẽ được đảm bảo hơn khi những người tạo ra của cải có được quyền lực chính trị lớn hơn.
Chính sách kinh tế nên được quyết định dựa trên nhu cầu để duy trì giống loài và nền văn minh. Có điều gì đó không ổn ở đây, khi mà mọi người đều có thể mua được một chiếc TV plasma có độ phân giải cao cùng với ba trăm kênh truyền hình, nhưng một người đàn ông thật thà với năng lực chỉ ở mức trung bình và sẵn sàng làm việc lại không đủ khả năng để nuôi gia đình.
Việc lựa chọn bạn tình của nữ giới luôn bao gồm yếu tố kinh tế trong đó. Hesiod đã cảnh báo những thính giả nam vào thế kỷ thứ bảy trước Công nguyên rằng “cái nghèo đáng ghét thì chả ai chia sẻ cùng, chỉ có lúc phú quý mà thôi”. Chính vì sự hiển nhiên trong bản năng tình dục của phụ nữ như thế nên đó cũng là lý do đằng sau những từ như “dù giàu có hay nghèo đói” trong lễ kết hôn của đạo Cơ đốc giáo. Người đàn ông phải biết rằng anh ta nắm trong tay một giao kèo, để đảm bảo rằng cho dù anh ta có thành công trong việc chu cấp như vợ anh ta (hay chính bản thân anh ta) mong ước hay không.
Trong gia đình, người chu cấp phải kiểm soát được việc phân phối tài sản của anh ta. Cái cách người ta quản lý tài sản kiểu truyền thống trong hôn nhân, ví dụ như, người vợ yêu cầu được chồng mình hỗ trợ, một lần nữa cần phải có điều kiện kèm theo. Cô ta có thể chạy theo người bán sữa nếu cô ấy muốn thế—tất nhiên là phải bỏ lại đằng sau những đứa con của cô (nếu bất cứ ai mà sẵn sàng làm như thế thì có lẽ họ không phù hợp để làm mẹ trong bất kỳ tình huống nào cả); nhưng cô không có quyền đuổi chồng cô ra khỏi nhà của chính anh ta và thay thế anh bằng người bán sữa được, hay tiếp tục bòn rút tài sản từ chính người chồng mà cô đã bỏ rơi. Cho tới khi những cải cách hợp lý được đặt ra, đàn ông phải từ chối việc trở thành con mồi cho cái chế độ tội phạm, ép buộc họ phải chu cấp cho những người vợ phản bội và tước đoạt đi những đứa con khỏi vòng tay của họ.
Vấn đề date rape có thể được giải quyết một cách nhanh chóng bằng việc khôi phục định chế hôn nhân cưỡng ép—những người bị cưỡng ép phải là phụ nữ. “Nạn nhân” của chúng ta nên được yêu cầu phải vào bếp và chuẩn bị bữa ăn tối cho vị lãnh chúa và chủ nhân mới của cô. Nghe thì có vẻ cả hai bên đều không hòa hợp lắm, nhưng ít nhất thì đứa trẻ sẽ có được cả người cha lẫn người mẹ. Hơn nữa, sau khi sinh ra đứa con của mình, người phụ nữ sẽ có những thứ quan trọng hơn để lo lắng, hơn là bất cứ hành vi nào mà cô cho là phù hợp với quan niệm mới mẻ về “thế nào là tự nguyện quan hệ thật sự” của các vị giáo sư theo chủ nghĩa nữ quyền. Sinh con vẫn luôn là liều thuốc tốt nhất cho chứng kiêu ngạo của nữ giới.
Những cáo buộc về việc bị quấy rối, nên được ghi nhận lại một cách công khai. Điều này sẽ giúp duy trì những danh sách, bao gồm những người phụ nữ có lịch sử cáo buộc tội danh trên, vì lợi ích của chính những nhân viên trong cùng công ty, quan trọng hơn nữa, là của chính những người bạn đời tiềm năng trong tương lai. Do đó mà phụ nữ cũng sẽ tự hòa hợp với quan niệm cổ điển rằng, họ nên bảo vệ danh tiếng của bản thân.
Đồng giáo dục (coeducation) phổ thông nên bị loại bỏ. Một vấn đề liên quan đến cả hai giới ngày nay đó là tình trạng thân thiện một cách quá mức. Người ta cho rằng, những chàng trai trẻ thường nếu suốt ngày được vây quanh bởi các cô gái, sẽ tăng khả năng kiếm được cho mình một người bạn tình. Nhưng sự quen thuộc lại thường là kẻ thù của sự thân mật. Khi một cô gái xã giao với những chàng trai trẻ tại buổi khiêu vũ một lần trong tuần, thì lúc ấy cô mới đánh giá cao việc làm bạn với những chàng trai này được. Lợi thế của đàn ông nằm ở chỗ không phải lúc nào cũng có mặt với người bên cạnh. Đàn ông cũng vậy, hầu hết đều sẽ chọn kết hôn khi không quá am hiểu về phụ nữ.
Ta cần phải hành động thật nhanh. Chỉ cần nửa thế kỷ để ta dẫm vào mớ hỗn độn ở hiện tại, nhưng ta không có đủ chừng đó thời gian để giải quyết được mớ hỗn độn ấy. Chỉ một thế hệ Zeugungsstreik là đã đủ tiêu diệt loài người rồi. Thế nên ta không thể chờ tới khi phụ nữ cảm nhận được điều đó; ta phải chịu trách nhiệm và bắt đầu quá trình đầy đau thương ấy để khôi phục lại.
HÔN NHÂN MỘT VỢ MỘT CHỒNG HOẠT ĐỘNG RA SAO
Theo truyền thống, đàn ông được kỳ vọng là sẽ lập gia đình. Hội những người độc thân từng bị những xã hội xưa cũ ở châu Âu kịch liệt cấm đoán, bao gồm cả thời tiền cộng hòa La Mã. Mọi người đề cao địa vị xã hội cao hơn cho những người chồng và đối với những gã độc thân thì có phần bị sỉ nhục. Dường như vẫn luôn tồn tại một nỗi sợ rằng, chỉ mình bản năng tình dục không là không đủ để duy trì số lượng hậu duệ thích hợp. Một lý do khác cho việc lập gia đình mà ít khi được nhắc tới, đó là sự ganh tị của những ông chồng với những anh còn độc thân: “Tại sao trong khi những anh bạn ấy được tự do và hạnh phúc còn mình thì phải mắc kẹt trong một cuộc sống chỉ biết gạt qua mọi thứ để hỗ trợ cho thứ sinh vật không có lòng biết ơn và vẫn luôn cằn nhằn tôi nhỉ?”
Với người hiện đại thì chuyện đó nghe thật lạ lùng, sự ủng hộ chủ nghĩa độc thân đến từ những người Cơ đốc giáo, chính là sự giải phóng cho các vấn đề đạo đức về tình dục; xã hội đã chấp nhận những động cơ mang tính hợp pháp để duy trì tình trạng độc thân. Một chức năng xã hội của những dòng tu độc thân chính là trao cho một lượng thiểu số những người đàn ông và phụ nữ không có bạn tình hay không muốn kết hôn một phương pháp được xã hội chấp nhận để tránh phải lập gia đình.
Rõ ràng là, bổn phận kết hôn cũng phải bao hàm thêm cả khả năng kết hôn nữa. Trong quá khứ, không quá khó để một người đàn ông bình thường có được vợ. Có một lý do mà tôi gọi là hiệu ứng người bà.
Sự hiểu biết vốn luôn được cho là có phần thiên vị hơn ở những người có tuổi so với những người trẻ. Sau vài thập kỷ sống trong cuộc sống hôn nhân, một người phụ nữ sẽ nhìn lại và nhận ra rằng, thật khó hiểu là bà đã từng cho rằng mặt mũi đàn ông là một yếu tố quan trọng để lựa chọn bạn đời. Bà cố gắng giảng giải những quan điểm của bà với người cháu gái của mình trước khi quá trễ. “Đừng lo lắng về việc anh chàng ấy trông ra sao; đừng quá quan tâm về chuyện anh chàng ấy khiến con cảm thấy ra sao; việc đó không quan trọng đâu”. Nếu cô cháu gái được một người cầu hôn, trông anh không quá quyến rũ, nhưng mặc khác lại chả có gì để chê trách cả (ở hiện tại thì anh chàng này sẽ bị tố cáo là quấy rối rồi đấy), thì người bà sẽ đứng về phía anh chàng này: “Nếu con không kết hôn với anh chàng này khi còn có thể, thì vài cô gái thông minh khác sẽ làm việc đó”. Và như thế, thế hệ này nối tiếp thế hệ khác. Điều này tạo ra cái cảm giác tốt đẹp về sự cạnh tranh lành mạnh, đi ngược lại với việc đề cao những nam giới có sức hấp dẫn về tình dục. Những anh chồng thường chẳng bao giờ ngờ tới sức ảnh hưởng từ người bà, mà lại sống một cuộc sống với cái ảo tưởng rằng vợ họ cưới họ là vì những giá trị xuất sắc của họ. Nhưng ở ngày nay, những người bà này đã bị thế chỗ bằng cuốn tạp chí Cosmopolitan, và kết quả thì ai cũng thấy rồi đấy.
Hầu hết những sự khó hiểu đều được tạo ra bởi việc cố gắng bắt phụ nữ phải nói những gì họ muốn ở người đàn ông. Thường là họ sẽ lải nhải về chuyện “một người đàn ông nhạy cảm sẽ rất có khiếu hài hước”. Nhưng đã rất nhiều lần, hành vi của họ lại đi ngược với những gì họ nói. Bất kỳ người đàn ông nào tin vào điều đó đều đã trải qua sự thất vọng và hụt hẫng trong suốt nhiều năm. Những điều mà họ thật sự đang tìm kiếm nếu mà đúng theo ý họ (tức là, trong trường hợp không có ảnh hưởng từ người bà) sẽ là những anh chàng đẹp trai, có địa vị xã hội, hay là người đàn ông giàu có. Rất nhiều người còn thích cả những người đàn ông đã có gia đình hay mấy anh lăng nhăng; một số còn chủ động hẹn hò với tội phạm nữa.
Tuy nhiên, trong ngữ cảnh sâu xa hơn, như những nhà triết gia từng nói rằng, loài người mong cầu sự hạnh phúc. Dọc suốt chiều dài lịch sự, chưa ai từng thử hình dung xem những cô gái trẻ muốn gì cả; họ chỉ đơn giản là nói ra những thứ họ muốn, nghĩa là, một người chồng tốt. Đó là một cách tiếp cận rất tốt.
Tình dục là một vấn đề quá quan trọng để cho những cô gái trẻ có thể tự quyết định được, vì họ hiếm khi cho thấy rằng họ đã quyết định đúng. Phần lớn phụ nữ sẽ cực kỳ hạnh phúc về lâu dài nếu như họ cưới một người đàn ông bình thường và có con, hơn là tìm kiếm những cảm giác mạnh về tình dục, leo tới những vị trí cao trong công ty, hay tuyên truyền những tài liệu khoa trương về thuyết giới tính. Bản chất của việc quan hệ chính là để một người phụ nữ phát triển sự kết nối về mặt cảm xúc với bạn đời của cô ấy; đấy là lý do vì sao những cuộc hôn nhân sắp đặt (trái ngược với định kiến của phương Tây) thường lại khá hạnh phúc. Tán tỉnh một cách lãng mạn luôn có sức hút riêng, nhưng sau cùng thì không có cũng chẳng sao; còn hôn nhân là điều cần thiết.
Suy cho cùng thì hôn nhân một vợ một chồng khác giới sẽ đi ngược lại với chuyện bình đẳng giới. Một người vợ có sức ảnh hưởng hơn trong gia đình, đó là chỉ khi cô ấy dành nhiều thời gian hơn chăm lo cho tổ ấm; sự lãnh đạo của một người chồng thường sẽ có sức nặng, hơn là chỉ những lúc cần thì anh mới không chiều theo ý của vợ. Nhưng sự lãnh đạo của người chồng là điều cần thiết để đối chọi với hypergamy của phụ nữ. Phụ nữ luôn muốn một người đàn ông mà họ có thể trông cậy; họ sẽ xa lánh và hết tình cảm khi họ không còn tôn trọng người đàn ông ấy nữa. Vì thế, đàn ông thật sự chẳng còn sự lựa chọn nào khác trong vấn đề này cả.
Một lần nữa ta thấy rằng, sự đồng tình tuyệt đối giữa cả hai phe cấp tiến nữ quyền lẫn phe bảo thủ, chính là sự thất bại trong việc hiểu được bản chất sự việc, còn đàn ông thì vẫn bị cả hai bên đổ lỗi. Giới nữ quyền lên tiếng về “sự chênh lệch về quyền lực” giữa hai giới—nói rõ hơn là, sự chênh lệch về địa vị hay quyền giữa hai giới—biến sự chấp thuận trong việc quan hệ tình dục trở nên vô nghĩa. Tương tự vậy, vị biên tập cứng rắn của trang Chronicles than vãn rằng “trong trường hợp của vị giáo sư tại trường cao đẳng, người đã ngủ với một sinh viên 18-tuổi, sự chênh lệnh về độ tuổi hay cấp bậc nên là cơ sở để tố cáo rằng vị giáo sư này là một kẻ hiếp dâm. Nhưng những vị giáo sư săn đón những cô gái này đều không bị cho vào tù. Thậm chí họ còn chẳng mất việc nữa”.
Thực tế cho thấy, đây cũng cũng chỉ là một ví dụ khác cho việc lựa chọn bạn tình đến từ hypergamy của phụ nữ. Trong hầu hết các cuộc hôn nhân, người chồng thường ít nhất cũng phải lớn tuổi hơn người vợ. Những người phụ nữ thường có xu hướng gần như bị hấp dẫn bởi những người đàn ông có quyền hạn. Y tá thì thường chọn bác sĩ, thư ký thì chọn sếp, và đặc biệt là nữ sinh sẽ chọn một vị giáo sư; điều này không có nghĩa rằng đàn ông lạm dụng bất kỳ “quyền lực’ nào để ép những sinh vật bất lực nào đó phải kết đôi với họ.
Tôi phải khẳng định rằng, một người đàn ông “săn đón” một người phụ nữ trẻ ở cấp bậc thấp hơn nên được coi là cơ sở của việc xem anh ta như một người chồng. Đàn ông được kỳ vọng là sẽ có quyền lực hơn người phụ nữ; đó là một khía cạnh của hôn nhân. Bình đẳng giới khiến đàn ông trong mắt phụ nữ trở nên kém hấp dẫn; có lẽ đó là nguyên do chính cho việc sụt giảm tỉ lệ sinh ở phương Tây. Đã đến lúc phải đặt dấu chấm hết cho chuyện này.
KẾT LUẬN
Hôn nhân là một tập tục; nó đặt ra những giới hạn do chính con người tạo ra lên những lựa chọn của phụ nữ. Nhắc lại: Thiên nhiên quy định rằng con đực phải thể hiện còn con cái sẽ lựa chọn. Hôn nhân một vợ một chồng là hình thức do con người tạo ra nhằm củng cố vị thế của nam giới bằng việc nhấn mạnh vào việc (1) mỗi nữ nhân phải chọn cho mình một nam nhân riêng biệt; và (2) mỗi nữ nhân phải tuân theo sự lựa chọn của mình. Chế độ một vợ một chồng sẽ dẫn đến việc những người đàn ông cực kỳ hấp dẫn sẽ được đưa ra khỏi bể kết đôi từ rất sớm, thường là bởi những người phụ nữ hấp dẫn nhất. Những người phụ nữ tiếp theo bị buộc phải lựa chọn một người bạn tình có phần ít hấp dẫn hơn nếu như họ đang muốn kết đôi bằng mọi giá. Dù vậy, thậm chí có là những người phụ nữ cuối cùng và kém hấp dẫn nhất cũng có thể tìm được cho mình một bạn tình: Với mỗi người con gái sẽ luôn có một người con trai. Việc từ bỏ hôn nhân chỉ giúp củng cố cho bản năng mạnh hơn mà thôi: từ bỏ hôn nhân sẽ cũng cố thêm phụ nữ với cái giá phải trả là đàn ông, chạy đua theo sự hấp dẫn sẽ phải trả giá bằng việc bản thân sẽ trở nên kém hấp dẫn đi theo thời gian.
Hôn nhân, cũng như hầu hết những việc có ích khác, có lẽ đã được phát minh bởi đàn ông: một phần là để giữ cho xã hội hòa bình, một phần là để họ chắc chắn rằng những đứa con của vợ họ cũng chính là con ruột của họ. Kết quả của kết hôn hẳn phải xuất hiện rất nhanh sau khi nó trở thành một tập tục: Những nỗ lực trước đây dành cho việc tranh giành bạn tình đã được thay thế bằng sự cố gắng không ngừng nghỉ nhằm chu cấp cho hậu phương và để bảo vệ hậu duệ sau này. Chẳng ngạc nhiên mấy khi những bộ tộc hàng xóm sẽ thắc mắc vì sao bộ tộc này gần đây lại phát triển cực kỳ mạnh mẽ như thế. Khi họ biết được lý do, tập tục này chắc hẳn đã được coi là một vấn đề mang tính sống còn.
Nó đã và vẫn mang tính sống còn. Nếu như phương Tây không thể khôi phục được việc kết hôn, rồi ta sẽ cảm thấy bị choáng ngợp bởi những người tiếp tục duy trì tập tục ấy.