Bởi Whoism3
(Cập nhật ngày 26 tháng 4 năm 2018)
Đã được 4 năm từ khi tôi rời khỏi chỗ này và 6 năm từ khi tôi viết những dòng dưới đây.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, đã có rất nhiều sự thay đổi. Tôi đã sống một cuộc sống bình thường, bên một người phụ nữ tuyệt vời trong một gia đình cũng bình dị chẳng kém, tôi đã tiếp xúc và tham gia vào xã hội nhiều hơn. Tôi đã khác với tôi của 4, 6, 10 năm trước.
Nếu như không bước vào cuộc hành trình này, một con đường thanh tẩy không chút nghi ngờ, ai biết được đời tôi rồi sẽ ra sao? Ôi chao, chuyến tàu lượn dạo qua quỷ môn quan của tôi đã kết thúc một cách cực kỳ tốt đẹp.
Và rồi chuyện ấy đã xảy ra…..thứ hai ngày 23 tháng 4 năm 2018 lúc 1 giờ 24 phút chiều, một ngày ấm áp đẹp trời….
Tôi nói thẳng, từ tận đáy lòng tôi vô cùng thương tiếc và xin gởi những lời cảm thông nhất đến những người và gia đình đã bị ảnh hưởng bởi cuộc tấn công mà tên của kẻ chủ mưu sẽ không được nói đến. Tôi không thừa nhận và không thần thánh hóa thằng này. Tôi không tha thứ và tôi nguyền rủa nó bằng hết thảy những thứ khốn nạn nhất trên đời. Nó là một thằng hèn.
Ở đỉnh cao của sự trầm cảm và vực sâu của cuộc đời một thằng incel, tôi không bao giờ để bạo lực ảnh hưởng đến bất kỳ ai ngoài bản thân. Ngay cả lúc khốn khổ nhất đó tôi cũng biết là một hành động sai lạc sẽ gây ra ảnh hưởng ngoài sức tưởng tượng. Nhưng với thằng này, nó đã đi lạc vào bóng đêm khủng khiếp, nơi mà nó không còn nhìn người ta như là một con người có người thân và bạn bè, rằng người ta sẽ bị ảnh hưởng và đau đớn. Tất cả những thứ nó nhìn thấy là một xã hội xa lánh nó, không quan tâm nó, không giúp đỡ và chế nhạo nó…. Nó đã đi tới quyết định rằng nếu nó thua trong trò chơi cuộc đời, ăn không được thì nó sẽ đạp đổ, nó sẽ kéo càng nhiều người theo nó càng tốt. Và….thằng khốn nạn này còn thất bại trong việc tự tử sau khi đã hại người khác, nghe mỉa mai thay…..điều này chứng tỏ rằng nó là thằng thất bại trên tất cả các phương diện.
Tôi biết rằng đâu đó trên blog của tôi, có những bài viết lên án kịch liệt Elliot Rogers. Tôi hoàn toàn cảm thông với những thứ mà những đứa incels phải chịu – những đứa không thể có được một cuộc sống bình thường với nửa kia của thế giới …. Nhưng tôi KHÔNG BAO GIỜ đồng cảm với những đứa bộc lộ sự đau đớn và tức giận lên người khác. Những người Elliot hại không phải là nguồn gốc của sự incel nó đang có. Nó không chịu chấp nhận những sự thật đắng nghét mà TRP đem lại, đây mới là nguồn gốc của đau đớn nó phải chịu.
Những người bị hại vào sáng thứ Hai ngày 23 tháng 4 ấy ở Toronto, một nơi rất gần với nơi ở của tôi và những người thân tôi yêu quý – những người đã có thể rơi vào tầm ngắm của thằng khốn này, không phải là nguồn gốc của sự incel nó đang chịu. Nhắc lại, chính việc không chấp nhận những điểm xấu của bản thân, để vươn lên trở thành người tốt đẹp hơn, là nguồn gốc của những thứ khốn nạn xảy ra cho nó.
Đó là sự thiếu cố gắng để phát triển bản thân, hay tệ hơn, chúng nó đã hỏng và không thể sửa chữa ngay từ phút ban đầu. Tôi đã từng cố tin rằng ai cũng có thể được cứu … nhưng …
Khi tôi nhìn thấy thằng Elliot rời khỏi chiếc xe gây án và bị bắt trên tivi, chân tay tôi như rụng rời, tinh thần tôi bấn loạn. Trong một vũ trụ nào đó, thằng ngồi trong chiếc xe đó có thể là tôi nếu như tôi đã không thay đổi. Khả năng này có thể xảy ra không?
Tôi, hoặc là người giỏi hơn như Rollo (Tomassi) có thể làm gì đó để đưa nó thoát ra khỏi những ảo giác đau đớn hay không? Mày có thể nhìn vào mắt nó, trong video ấy,… nó đã chìm rất sâu rồi.
TRP có rất nhiều hình dạng. Lúc đầu tôi muốn phiên bản “biến bản thân trở thành tuyệt vời nhất’’. Tôi không muốn game, tôi không muốn kiếm bạn gái. Tôi muốn đầu tư vào bản thân, muốn thay đổi để trờ thành một người tự tin bước vào “một cuộc đàm phán” và đưa ra cái giá của tôi thay vì là một con cún nho nhỏ vẫy đuôi chạy theo để được chút cơm thừa canh cặn. Rollo gần đây có bàn về việc nhiều người đến với TRP và than thở rằng họ không thể “nuốt”. Rollo đã giải thích cách để “nuốt” và “áp dụng” kẹo dâu, cách mà anh ta biến nó trở thành bản năng, nó không còn là một thứ bề ngoài, nó thấm vào xương tủy của anh ta. Đó là thứ tôi muốn nhấn mạnh: học lấy bài học, áp dụng nó vào cuộc đời mày, sau đó, làm sao để mày là kẹo dâu và kẹo dâu là mày. Mày phải cố gắng, phải đổ mồ hôi sôi nước mắt. Mày phải có một sự kỳ vọng thực tế. Tôi sẽ không bao giờ đẹp trai như Ryan Reynolds hay Channing Tatum, nhưng tôi sẽ cố để trở thành một người đẹp nhất có thể và tôi hạnh phúc với điều ấy. Tôi có thể tiến xa hơn không? – Có, nhưng đó là thứ tôi muốn và tôi sẽ cố, xã hội không bao giờ ép được tôi.
Nè, nhớ là mày phải bỏ công bỏ sức vào. Hãy nhắm vào mặt trăng mà vươn tay lên, có thể mày không vươn tới được chị Hằng nhưng mày sẽ chạm được tới các vì sao. Cái ý tưởng “bạn hoàn hảo theo cách của bạn” phải bị loại bỏ ngay lập tức. Nếu như mày không hạnh phúc, người duy nhất có thể làm gì trong hoàn cảnh đó chính là mày. KHÔNG PHẢI BẤT KỲ NGƯỜI NÀO KHÁC. Việc nói với một người không hạnh phúc rằng họ vẫn ổn vì họ là chính họ, là chìa khóa mở ra con đường dẫn đến hỏa ngục đấy.
Tôi rất đồng cảm với cộng đồng incel, nhưng tôi rất hy vọng khi bọn mày chạm tới kẹo dâu, bọn mày sẽ học được cái gì đó đúng đắn. Trở nên tốt hơn, tri thức là sức mạnh nhưng hãy áp dụng nó một cách đúng đắn và đừng có kỳ vọng vào một con đường tắt. Hãy đọc câu chuyện ngay sau đây của tôi, mày sẽ nhận ra cái kết có hậu không xảy ra ngay lập tức, nó chỉ xảy ra vào nhiều năm sau khi những nguyên lý cơ bản của kẹo dâu đã được áp dụng và thấm nhuần. Nhớ, đường tắt trong vấn đề này là đường xuống địa ngục.
Sự kiện này làm cho ruột gan tôi khó chịu, nhưng cách mà bọn phương tiện truyền thông xử lý vấn đề cũng đem đến cảm giác không kém. Trong khi quả thực rằng có nhiều thằng “incel thù ghét phụ nữ”, chúng ta cũng có những thằng incel vô hại, lạc lối và thịnh nộ vì chúng nó nhận ra được rằng đã đi sai đường. Có đau đớn không? Có xấu hổ không? Có cảm thấy tồi tệ không? – CÓ. Chúng ta cần đối xử với bọn nó không phải bằng sự phán xét về việc như thế nào và tại sao mà bọn nó bị như thế, chúng ta cần phải hành động một cách thực tế và chân thành để giúp chúng nó vượt qua được các vấn đề. Miệt thị, hành hạ, la hét vào mặt, đánh giá sai lầm về bọn nó hoặc gắn cho bọn nó cái mác là lũ nam tính độc hại, lũ thù ghét phụ nữ,… SẼ KHÔNG BAO GIỜ – tôi nhấn mạnh, sẽ không bao giờ giúp ích trong việc giáo dục, đối xử, và biến chuyển bọn nó. Những hành động ấy chỉ khiến cho bọn nó chìm sâu vào bóng tối hơn nữa và tạo ra những thằng khốn nạn mà thôi. Chúng nó sẽ chìm vào và trở thành bóng tối, từng.thằng.một.
Chúng nó đã sống cả một đời bị xa cách, đau đớn, tự hỏi rằng chúng nó đã làm gì sai mà phải chịu đựng những điều này? Dĩ nhiên, chúng nó không nhìn ra được chân t