CẢN TRỞ ĐỐI VỚI SỰ VĂN MINH

CẢN TRỞ ĐỐI VỚI SỰ VĂN MINH

Đàn ông phải làm gì khi không có đất để chiếm hay không có ai để chiến đấu?

Một trong những quan điểm cơ bản nhất tâm lý học tiến hóa là bởi vì sự tiến hóa của con người đã diễn ra trong một khoảng thời gian rất dài, và rồi sự bùng nổ của công nghệ đã đẩy chúng ta vào thế giới hiện đại trong một khoảng thời gian tương đối ngắn (lịch sử đã ghi lại), cho nên con người thích nghi về mặt thể chất và tinh thần với thế giới cũ hơn là thế giới mới và hiện đại ngày nay.

Tâm trí và cơ thể chúng ta được thích nghi để hoạt động trong một thế giới khó khăn hơn. Những tình huống khiến chúng ta hạnh phúc, chán nản hoặc sợ hãi có mối quan hệ nào đó với khả năng hoạt động của chúng ta trong cái mà một số người gọi là Môi trường của Sự thích nghi Tiến hóa. Những lựa chọn mà thời nay có thể coi là “phi logic”, nhưng nó lại phản ánh những loại lựa chọn mà chúng ta sẽ làm để sống sót trong hàng nghìn năm trước. Chúng ta nghĩ về thời gian, năng lượng và nguồn lực mà chúng ta dành cho tình dục ngay cả khi chúng ta không có ý định sinh sản. Logic chẳng có liên quan gì với việc này cả.

Cơ thể và tâm trí của chúng ta vẫn phân tích tính toán dựa trên dữ liệu cũ đã lỗi thời. Có thể việc này là một “lỗi hệ thống”, cũng có thể đây là điểm đặc biệt của chúng ta – phòng khi chuyện xấu xảy ra.

Công việc đầu tiên mà đàn ông phải làm luôn là giữ vững vành đai, đối mặt nguy hiểm, săn bắn và chiến đấu. Đàn ông tập hợp lại thành các nhóm và tạo nên sự đồng nhất trong nhóm. Đàn ông vẫn cứ làm theo kiểu mẫu như vậy lặp đi lặp lại – dù nó có logic hay không. Dựa trên sự hiểu biết của họ về các loài linh trưởng, hai nhà sinh học tiến hóa Richard Wrangham và Dale Peterson đã đưa ra một thuyết về hành vi của các băng nhóm nam mà họ đặt tên – có lẽ không hoa mỹ cho lắm – là male demonism – chủ nghĩa ma quỷ đàn ông.

“Lũ “quỷ đực” quy tụ lại thành những nhóm nhỏ, tự duy trì, tự đề cao. Họ nhìn thấy hoặc tự tạo ra một kẻ thù “ở đằng kia” – bên kia sườn núi, ở phía bên kia ranh giới, ở phía bên kia trong sự phân chia về ngôn ngữ, xã hội, chính trị, sắc tộc hay chủng tộc. Bản chất của sự phân chia này dường như không quan trọng. Điều quan trọng là họ có cơ hội tham gia vào viễn cảnh rộng và hấp dẫn – trong việc làm thành viên của một nhóm, xác định kẻ thù, đi tuần tra, tham gia tấn công”.

Việc gọi hiện tượng này là “demonism” đặt ra một chiến thuật sinh tồn cơ bản của loài người chúng ta. Đây là một chiến thuật đã phục vụ chúng ta trong một khoảng thời gian rất dài và là chiến thuật chúng ta sẽ lại sử dụng trong những tình huống khẩn cấp.

Nhưng một khi mày đã thành lập Rome, sau đó thì sao?

Đôi khi việc chiến tranh là cần thiết – để xác định phe “bọn chúng” và kêu gọi những thằng đực phe ta chống lại bọn chúng. Nhưng đôi khi thì không. Mọi thế hệ thanh niên không thể được đảm bảo rằng sẽ trải qua một cuộc khủng hoảng hay chiến tranh lớn chỉ đơn giản là để cho họ có cơ hội khám phá bản chất nguyên thủy “ma quỷ” của họ hoặc mang lại cho cuộc sống của họ một cảm giác ý nghĩa.

Bắt đầu các cuộc chiến vì lợi ích của câu chuyện có vẻ ngớ ngẩn, qua đó tôi tự hỏi liệu chúng ta có làm điều đó trong tiềm thức … chỉ vì sự chán nản không? Đôi khi đàn ông chiến đấu chỉ vì có việc gì đó để làm – chỉ để cảm thấy được thứ gì đó như sự đe dọa hay khả năng chiến thắng.

Hầu hết thời gian, đàn ông tìm những thứ thay thế cho việc chiến đấu. Trong các cộng đồng bộ lạc, việc này có vẻ khá dễ dàng. Săn bắn là một việc khá giống với chiến đấu, và đó là lý do tại sao đàn ông vẫn đi săn dù họ không cần phải làm vậy nữa. Tập luyện chiến đấu – đấu thử – là một phần của việc học cách chiến đấu, và đàn ông biến nó thành việc chơi thể thao.

Vào năm 1906, William James kêu gọi cho một “thứ tương đương với chiến tranh nhưng đạo đức”. Bỏ qua một bên những câu hỏi về vấn đề liệu chiến tranh là đạo đức hay vô đạo đức. Cụm từ “thứ tương đương với chiến tranh nhưng đạo đức” nắm bắt được nhu cầu của chúng ta để ngăn chặn và chuyển hướng nam tính nguyên thủy trong thời bình. James thừa nhận rằng đàn ông dường như luôn muốn một số cách sống “vận động”. Như một người theo chủ nghĩa hòa bình, James gợi ý rằng tất cả thanh niên nên bắt buộc tham gia vào “cuộc chiến chống lại tự nhiên” trong một giai đoạn nào đó –  thời điểm mà họ có thể chịu cực khổ và gian truân cùng nhau với tư cách là ngư dân, thợ đào than đá, công nhân cầu đường,v.v.

Ý tưởng về đấu tranh với tự nhiên không thật sự hoạt động tốt thời nay, nhưng nếu đủ khó khăn, thì nó sẽ là cách chân thực nhất để mường tượng lại sự nam tính là gì. James đã cười vào những nỗi sợ – mà nay đã được chứng minh là sự thật của những người đương thời – những người đã tin rằng nếu không có chủ nghĩa dân tộc hiếu chiến đủ mạnh, thì Hoa Kỳ sẽ thoái hóa thành một xã hội “của các thư ký và giáo viên, của phương pháp nam nữ đồng giáo, của những kẻ bệnh hoạn thích thú với động vật, của các liên đoàn tiêu dùng và quỹ từ thiện có liên quan, của chủ nghĩa công nghiệp không giới hạn và chủ nghĩa nữ quyền bành trướng”. Tuy nhiên, James cũng cảnh báo rằng “một nền kinh tế hòa bình thành công có tính ổn định không đơn thuần là một nền kinh tế hạnh phúc”.

Kế hoạch hòa bình của James William có thể đã hoạt động một khoảng thời gian, dù tôi nghi ngờ rằng liệu bất kỳ kế hoạch hòa bình nào cũng khả thi về lâu dài. Vấn đề của bạo lực ngoài vòng pháp luật là làm như vậy cần phải có bạo lực, và vấn đề của chiến tranh ngoài vòng pháp luật là để làm vậy cần phải có sự chấp thuận đồng thời một cách bao quát để chiến tranh ngoài vòng pháp luật – nếu không thì hòa bình rất dễ bị tấn công. Đàn ông chưa bao giờ được gửi đi để chiến đấu chống lại thiên nhiên – nhưng chúng ta vẫn tiếp tục tham gia vào “những thứ tương đương” với chiến tranh. Giống như năng lượng, sự nam tính nhóm không hề được tạo ra hay phá hủy. Thứ “ma quỷ” này luôn là một phần bản chất của đàn ông, và là một phần trong sự tiến hóa của họ. Nó luôn ở đó, chỉ là thay đổi nhiều hình dạng mà thôi.

Nếu một nền văn minh phát triển và thịnh vượng, xu hướng đàn ông tham gia vào các băng nhóm trở thành mối đe dọa cho an ninh nội bộ. Những nhóm đàn ông luôn thể hiện ra sự đe dọa cho quyền lợi của những kẻ ở trên. “Những thứ tương đương” với nam tính nhóm có tiềm năng khiến đàn ông đầu tư vào một xã hội nhất định và ngăn họ chia rẽ nó. Những sự thay thế cho nam tính “vận động cho lối sống” sẽ giữ họ khỏi việc áp đặt quyền lợi bản thân lên trên quyền lợi của tất cả, hay quyền lợi của những kẻ có quyền lực.

Khi đàn ông được đầu tư đãi ngộ vật chất trong một xã hội – khi họ tin rằng có nhiều thứ có lợi khi họ làm việc cho nhóm hơn là chống lại nó – đàn ông sẽ kiểm soát và dành năng lượng để phục vụ cho một xã hội phồn vinh.

Khi đàn ông được đầu tư tốt về mặt tinh thần – khi họ cảm thấy có sự gắn kết chặt với nhóm, cảm thấy mình là một phần của tập thể – đàn ông sẽ kiểm soát và dành năng lượng để phục vụ cho một xã hội yên bình miễn là những gã đàn ông hung hăng nhất (những gã làm tốt vai trò của đàn ông) được  cung cấp “những thứ có tính tương đương nhất” với chiến đấu nhóm.

Khi xã hội phát triển phồn vinh và an ninh hơn, yêu cầu đàn ông phải săn bắn, cố gắng và chiến đấu giảm đi thì đàn ông sẽ mong muốn được tham gia vào những hoạt động nhóm có thể kiểm soát và phân bổ thông qua sự mô phỏng, nhập vai và trí tuệ hóa.

Sự nam tính mô phỏng

  • Sự hung hăng của nhóm nguyên thủy và gắn kết với nhóm được mô phỏng trực tiếp thông qua sự tham gia vào phục vụ quân đội, cảnh sát, và những hoạt động bảo hộ tương tự.
  • Sự hung hăng của nhóm nguyên thủy và gắn kết nhóm được trải nghiệm thông qua những hoạt động nhóm mang tính tượng trưng và nghi thức – như các môn thể thao và game theo nhóm.
  • Sự hung hăng nguyên thủy, sự cạnh tranh và mong muốn được chứng minh sự nam tính với đội nhóm được chuyển thành việc tham gia vào các môn thể thao cá nhân, trò chơi sinh tồn, hay những cuộc thi cá nhân đòi hỏi chứng minh sức mạnh, sự dũng cảm hay sự thông thạo.

Sự nam tính nhập vai

  • Đàn ông xem những thằng khác tham gia vào chiến tranh, công việc bảo hộ và trò chơi sinh tồn.
  • Đàn ông xem những thằng khác chơi môn thể thao cá nhân hay đồng đội.
  • Đàn ông xem những thằng khác chứng minh sức mạnh, sự dũng cảm, sự thông thạo hay danh dự.
  • Đàn ông tìm hiểu về quá khứ của những thằng đàn ông từng tham gia chiến tranh, công việc bảo hộ, trò chơi sinh tồn, những thằng từng tham gia các môn thể thao cá nhân hay đội nhóm, những thằng từng chứng minh sức mạnh, sự dũng cảm, sự thông thạo hay danh dự.
  • Đàn ông xem phim hay kịch về những thằng đã nói ở trên.

Sự nam tính trí tuệ hóa

  • Sự hung hăng gây hấn về kinh tế và hoạt động nhóm – đàn ông hay những nhóm đàn ông cạnh tranh để out trình đối thủ thông qua việc cạnh tranh về kinh tế. Họ chứng minh sức mạnh và lòng dũng cảm bằng cách thử nhau xem ai sẽ nhùn trước và ai dám đẩy giới hạn đi xa nhất. Ví dụ như một seller được ủy quyền để bán xe hơi cho một khách hàng có hiểu biết. Sự nam tính kinh tế được chứng minh bằng cách mạo hiểm và tin rằng mày đủ giỏi để chiến thắng. Các công ty được hưởng lợi từ loại nam tính trí tuệ hóa khi đàn ông trở nên năng suất hơn, vì họ được khuyến khích để cạnh tranh lẫn nhau.
  • Sự hung hăng về mặt chính trị và tư tưởng và hoạt động nhóm – đàn ông đến từ các phe phái tư tưởng và chính trị cạnh tranh và tranh luận lẫn nhau, so kè nhau về mưu mẹo và chiến thuật. Ví dụ bao gồm chiến thuật chính trị, tranh luận triết học, tranh luận về học thuật hay khoa học, tranh luận tôn giáo, và những thằng dành hàng tiếng để cãi nhau trên mạng để chứng minh mình đúng.
  • Nam tính ẩn dụ – vì lý do tôn giáo, tư tưởng, hoặc những lý do cá nhân, đàn ông hướng sự nam tính về mặt nội tâm bên trong. Tranh đấu bên ngoài biến thành ẩn dụ cho tranh đấu bên trong nội tâm, đàn ông nay tập trung vào làm chủ bản thân, kiềm chế ham muốn, hành động có kỷ luật và kiên nhẫn. Đàn ông cố gắng để làm đàn ông tốt, có lý trí, làm người cha tốt, công dân tốt, người đàn ông đáng tin cậy, sáng tạo và chế tạo, đạt được những mục tiêu.
  • Nam tính khổ hạnh – sự làm chủ bản thân và tự kỷ luật của nam tính ẩn dụ sẽ dẫn tới việc tập trung vào tự hạn chế bản thân và từ chối những ham muốn tự nhiên của đàn ông như tình dục, ăn uống, vật chất, những hành động hung hăng cứng cắn, hay bạo lực.

Ban đầu tao đã mường tượng rằng nam tính mô phỏng, nhập vai, hay trí tuệ như một sự tiến triển chạy theo một hướng. Tao đã nghĩ rằng nếu xã hội trở nên an toàn và thịnh vượng hơn, nam tính sẽ trở nên mô phỏng, sau đó chủ yếu là nhập vai, sau đó chủ yếu là trí tuệ hóa. Điều đó có ý nghĩa trong bức tranh lớn, nhưng nó sẽ không hoạt động chính xác như vậy.

Đa số hoặc tất cả những loại hình thay thế cho sự nam tính nhóm đã được thể hiện trong tất cả các loại tổ chức xã hội và nền văn minh. Đó gần như luôn là thể thao, và những gã đàn ông thích xem thể thao hay các loại thi thố sức mạnh, tốc độ, và khéo léo. Con người nguyên thủy hay hiện đại vẫn luôn kể những câu chuyện về hành động vĩ đại và qua đó phản ánh ý nghĩa của việc làm đàn ông tốt là thế nào. Con người đã luôn trao đổi và thương lượng trong một khoảng thời gian dài, và đó gần như luôn là những linh mục, thầy tu và những người khổ hạnh.

Hơn nữa, hầu hết hoặc tất cả các phương pháp phân bổ nam tính nhóm có thể đều quan trọng và thể hiện trong bất kỳ người đàn ông nào. Có và sẽ luôn có những chiến binh và vận động viên có khuôn khổ đạo đức nhất định. Đàn ông nam tính thường được mong đợi rằng sẽ là đàn ông tốt, sẽ luôn biết kiềm chế bản thân, và cư xử có đạo đức. Những thằng đàn ông mà chúng ta xem là người của hành động vẫn sẽ chọn phe phái chính trị và tranh luận với phe khác. Đàn ông chơi thể thao thường sẽ thích xem thể thao. Việc vượt qua được những trở ngại bên trong là cần thiết để có thể vượt qua được trở ngại bên ngoài, để sinh tồn và để đạt được bất cứ thứ gì.

Vậy nên, cá thể đàn ông hay những nền văn minh nào cũng có thể chuyển hóa sự nam tính thông qua mô phỏng, nhập vai và trí tuệ hóa tại bất cứ giai đoạn phát triển nào. Thứ thay đổi là tầm quan trọng và cơ hội.

Bởi vì các băng nhóm luôn là mối đe dọa cho sự trật tự (trừ khi chúng được lập ra để phục vụ một nền văn minh) nên cơ hội cho những trải nghiệm trực tiếp nam tính nhóm – như tham gia vào chiến tranh, bảo vệ và phòng thủ – nhìn chung sẽ ít hơn cho đàn ông của một nhóm lớn có nền văn minh đạt tới sự “không thể bị trừng phạt”. Sẽ có đàn ông chiến đấu, nhưng ít hơn. Công nghệ hiện đại đã thúc đẩy quá trình này. Nếu mày có khả năng tấn công từ xa thông qua điều khiển máy bay không người lái – một cách an toàn và gián tiếp, thì sẽ có rất ít đàn ông phải giết ai đó một cách trực tiếp.

Những tiện lợi mà công nghệ hiện đại mang lại cũng làm hạn chế cơ hội cho đàn ông tham gia vào “đấu tranh với tự nhiên” như James đã đề nghị. Sẽ càng ngày có ít đàn ông động tay làm việc tích cực như cách họ đã từng trong các nhóm sinh tồn nguyên thủy. Nông nghiệp sẽ thay thế săn bắn nhóm,  nông nghiệp sử dụng máy móc hay nông nghiệp sở hữu bởi nhà nước sẽ biến việc làm nông thành một công việc dễ dàng và không đòi hỏi đàn ông phải đầu tư nhiều tâm huyết vào nữa. Săn bắn nhường chỗ cho các lò mổ dây chuyền, và sự hiệu quả của những hệ thống này đảm bảo rằng sẽ cần ít đàn ông hơn nữa tham gia vào quá trình săn bắn. Săn bắn sinh tồn chỉ là một môn thể thao đối với nhiều người đàn ông. Chúng ta không cần phải săn bắn nữa vì thịt đã có tại các siêu thị. Đa số việc chúng ta làm để kiếm tiền mua thịt thời nay không có hoặc có rất ít liên quan tới việc săn bắn. Đáng ra việc này không cần phải xảy ra, nhưng nó đã xảy ra.

Khi cơ hội để nam giới được làm những thứ đáng ra họ phải làm bị giảm đi, người ta sẽ chú trọng nhiều hơn về những loại hình nam tính như mô phỏng, nhập vai và trí tuệ để có thể duy trì được trật tự và sự thống nhất văn hóa. Họ sẽ cảm thấy mình vẫn là đàn ông, nhưng thật sự thì sự đe dọa của họ đối với trật tự, quyền lợi đã được thiết lập và quyền lợi của phụ nữ đã bị giảm đi.

Đàn ông tranh đấu vì địa vị và sự công nhận của đồng bạn, vì vậy loại hình nam tính thu hút họ sẽ có liên quan tới năng khiếu bẩm sinh và tính khí của họ. Những thằng mỏng cơm nhưng khả năng chuyển hóa năng lượng cao có thể không hợp với môn powerlifting, nhưng bọn nó sẽ giỏi ở môn chạy bộ. Tương tự vậy, những thằng thông minh và có khiếu ăn nói sẽ thích hợp với loại hình nam tính trí tuệ.

Hầu hết đàn ông đều có đủ tài năng một cách đồng đều để họ có thể tiếp tục gắn bó bằng sự kết hợp của các loại hình nam tính mô phỏng, nhập vai và trí tuệ miễn là họ được đầu tư trong một nền văn minh nhất định.

Một thiểu số đàn ông thường xuyên cần những trải nghiệm sống còn, chân thực tương đương với đi săn hay chiến tranh vì chúng giúp họ làm việc hiệu quả và tránh xe việc tự hủy. Charles Darwin cho rằng những gã đàn ông “không ngừng nghỉ” này là một “sự kìm hãm lớn cho nền văn minh”, nhưng họ vẫn có thể là “những người tiên phong hữu ích”. Những gã này có khuynh hướng dính vào hàng tá rắc rối trong những nền văn minh cao hơn – họ lấp đầy các nhà tù và thường có vấn đề về việc lạm dụng chất kích thích – trong khi họ có thể khá được việc trong bối cảnh sinh tồn.

Số ít đàn ông khác thì lại hạnh phúc với việc gần như chỉ sống trong suy nghĩ, và họ dễ dàng được thỏa mãn với việc theo đuổi trí tuệ và những minh chứng trừu tượng về sự nam tính. Giống như những thằng cuồng thể thao luôn lải nhải rằng “đàn ông đích thực sẽ chơi thể thao” bởi vì tụi nó chỉ giỏi ở lĩnh vực đó, những thằng có đầu óc suy nghĩ trừu tượng sẽ tự sướng thông qua việc ra vẻ rằng tụi nó đã chinh phục được bản năng gốc của mình – bằng cách làm những việc mà chúng nó giỏi bẩm sinh. Đàn ông tranh đấu vì địa vị, và luôn muốn cảm thấy rằng mình đang chiến thắng.

Một khi mày đã công nhận điều này, những cuộc tranh luận của đàn ông về bản chất thật sự của nam tính trở nên dễ đoán một cách buồn cười. Các kỹ sư tin rằng sự nam tính gắn liền với công nghệ kỹ thuật, các nhà khoa học xã hội thì tin rằng nó lại thuộc về đức tính văn minh, còn các vận động viên thì nói rằng nam tính hoàn toàn nói về sức mạnh, tốc độ và sự kiên trì. Những thằng đàn bà nghĩ rằng tụi nó “ở bậc cao hơn” so với những thằng cục súc, vì vậy bọn nó mới thật sự là đàn ông. Trong một xã hội cân bằng, thống nhất và gia trưởng (được kiểm soát bởi đàn ông) – nơi mà đa số đàn ông sẽ có cơ hội để thể hiện tài năng, thì quan điểm của tất cả những người này có thể sẽ đúng – ít nhất là một phần. Họ đều có thể chứng minh sức mạnh, sự can đảm, sự thông thạo và danh dự với đồng bạn bằng nhiều cách khác nhau, và họ đều có thể cảm thấy được trân trọng bởi những đồng bạn. Một cách lý tưởng thì họ có thể thu được một ít tôn trọng dành cho vai trò của họ – mặc dù truy cầu địa vị là đường lối của đàn ông, đàn ông có cái tôi lành mạnh thường tin rằng vai trò của họ sẽ quan trọng và cao hơn một ít.

Không may rằng chúng ta đã chạm đến một mức độ phát triển văn minh, công nghệ và dư thừa – mức độ này bảo vệ cho sự trật tự và những lợi ích đã được thiết lập, cơ hội cho những trải nghiệm sống còn, chân thực tương đương với việc đi săn hay chiến tranh ngày càng hiếm. Các vũ khí công nghệ cao đã khiến cho chiến tranh trở nên quá chết chóc và dễ dàng khiến đàn ông chấp nhận dùng chúng để đạt được mục đích bằng mọi giá. Các luật sư và công ty bảo hiểm – cũng như sự phát triển của công nghệ – đã khiến những công việc thú vị, hấp dẫn và nguy hiểm trở nên an toàn, dễ dàng và nhàm chán. Chỉ có số ít những người được chọn – những người bảo hộ, những người lao động trong các lĩnh vực bị cắt giảm hay thuê ngoài và những người ủng hộ loại hình nam tính trí tuệ mới được tham gia một cách thỏa đáng vào các hoạt động mà họ cảm thấy như đang mạo hiểm, chật vật và chiến thắng. Những kẻ khác chỉ đáng cưỡi ngựa xem hoa thôi, và họ biết rõ điều đó. Đàn ông đang dần rời bỏ, buông tay đối với thế giới quá trơn tru, dễ dàng và an toàn này. Đây có thể là lần đầu tiên trong lịch sử, những người đàn ông bình thường có thể trở nên cẩu thả. Không có việc gì anh ta làm là thật sự quan trọng, và tệ hơn nữa – khả năng mà tương lai anh ấy sẽ làm việc quan trọng cũng bị thu hẹp lại.

Ấn phẩm khiêu dâm đéo phải là tình dục thực sự. Nó chỉ là sự thay thế thôi. Liệu nội dung khiêu dâm có mất đi sự hấp dẫn nếu không có khả năng tình dục? Liệu việc giả lập chiến tranh và tình huống sinh tồn có là đủ khi mà thậm chí không có chiến tranh hay xung đột từ xa không? Liệu chúng có trở nên thật trống rỗng, nhàm chán và cạn kiệt không?

Có một lý do tại sao nhiều người lại thích thể loại phim zombie và những bộ phim đầy cảnh phá hủy và thảm họa như thế. Thảm họa – bất kỳ thảm họa nào – cũng đem đến cơ hội. Hãy nhìn trang bìa phía sau của The Walking Dead đi, “Trong một thế giới mà cái chết thống trị, chúng ta cuối cùng cũng buộc phải bắt đầu sống”.

Có thể dự đoán được rằng sự thỏa hiệp giữa văn minh hiện đại và sự nam tính được giới tri thức thúc đẩy là sự nhấn mạnh ngày càng nhiều vào loại hình nam tính trí tuệ. Có một vài vấn đề với điều này.

Không phải tất cả đàn ông đều là người trí thức, vì vậy sẽ có người thể hiện rất tệ trong lĩnh vực này. Không ai thích lúc nào cũng thua cả, thử hỏi mấy thằng nerd hay gay từng bị bắt nạt ấy. Nếu chỉ có một thiểu số đàn ông là trí thức, và tất cả những gì chúng ta có nam tính trí tuệ, thì đa số đàn ông còn lại sẽ cảm thấy là họ thất bại muôn đời. Nếu mày muốn tạo ra một xã hội với những thằng thất bại, chống đối xã hội, và vật vờ – thì hãy thuyết phục đa số đàn ông ở đó rằng họ đã thua ngay từ đầu rồi, đéo cần biết họ làm gì, họ đéo bao giờ có cửa thắng.

Cố gắng có ích lợi gì khi mày biết rõ cuộc chơi này đã bị gian lận?

Vì cảm giác hài lòng khi biết rằng mày đang đóng góp cho những điều tốt đẹp hơn?

Đó chỉ là một thứ ngu ngốc mà một thằng trí thức sẽ nói.

Một vấn đề khác của nam tính trí tuệ hóa hoàn toàn là việc phụ nữ có thể làm những việc khá là tương đương với nam tính trí tuệ. Chứng minh sự nam tính của mày với những thằng khác sẽ không có nghĩa lý gì nhiều nếu phụ nữ có thể làm tất cả những việc mà đàn ông làm. “Dũng cảm trí tuệ” không phải là đặc trưng riêng biệt của đàn ông hay vai trò của đàn ông. Phụ nữ cũng có thể “dũng cảm trí tuệ” tương tự như vậy. Phụ nữ có thể lừa phỉnh lẫn nhau trong kinh doanh giống như đàn ông, thậm chí có thể giỏi hơn. Phụ nữ có thể chứng minh sự làm chủ bản thân, họ có thể là những công dân tốt. Phụ nữ có thể ngay thẳng về đạo đức và khi một nhóm bị tuột hậu về các ngành khoa học, có những phụ nữ có thể cạnh tranh với đàn ông trong mọi lĩnh vực học thuật. Nam tính trí tuệ chỉ khả thi khi nam tính được trí tuệ hóa khác phụ nữ, và đàn ông không bị buộc phải cạnh tranh với phụ nữ. Nếu đàn ông trong tiềm thức đang cố gắng chứng tỏ sự xứng đáng của họ như đàn ông với những người đàn ông khác, và sau đó thấy mình phải cạnh tranh với phụ nữ, điều đó sẽ thổi bay toàn bộ ảo tưởng.

Việc đưa phụ nữ vào một lĩnh vực cạnh tranh làm giảm khả năng tồn tại của nó như một thay thế cho hoạt động băng nhóm đàn ông.

Khi phụ nữ dính líu vào thì việc cạnh tranh sẽ không còn làm thỏa mãn nhu cầu cơ bản của đa số đàn ông nữa – bất kể họ có cư xử như thế nào, hay lý do cho việc này có hợp lý như nào đi nữa. Theo nguyên tắc chung, nếu mày để phụ nữ dính vào, thì đàn ông – hoặc sẽ chuyển trọng tâm từ việc gây ấn tượng với nhau sang gây ấn tượng với phụ nữ, hoặc tụi nó sẽ hoàn toàn mất hứng thú và chỉ làm vừa đủ để vượt qua.

Chủ nghĩa nữ quyền dòi hỏi sự bình đẳng tuyệt đối và sự hòa nhập hai giới tính vào chiến tranh và các hình thức tương đương của nó – kết hợp với mối đe dọa hủy diệt hàng loạt công nghệ và mong muốn của giới tinh hoa toàn cầu trong việc bảo vệ những khoản đầu tư của họ chống lại các băng nhóm đàn ông – đã đẩy sự trí tuệ hóa của nam tính tới một giai đoạn cuối: sự thoái thác. Chấp nhận bản chất tự nhiên của đàn ông và cho họ những hình thức tương tự với chiến tranh đã không còn được phụ nữ và bọn chủ nghĩa toàn cầu chấp nhận nữa. Kế hoạch chung của họ đã trở thành sự phủ nhận hoàn toàn với ý tưởng rằng đàn ông nên muốn làm những việc mà họ đã được chọn để làm.

Những bé trai bị mắng chỉ vì những tưởng tượng bạo lực của chúng – vì những câu chuyện bạo lực mà chúng muốn nghe, những cuốn sách có nội dung bạo lực mà chúng muốn đọc, những trò chơi bạo lực mà chúng thích chơi. “Thứ ma quỷ” bên trong đàn ông bị trừng phạt, bị coi là bệnh lý, và bị kỳ thị từ lúc họ còn nằm nôi tới lúc họ bước vào giảng đường. Ngay cả những thằng tốt bụng cũng bị đối xử như thể chúng là những thằng khốn chỉ vì chúng lập nhóm, vì chúng có xu hướng “bài ngoại”, vì chúng yêu nước, hay chỉ vì chúng quá chọn lọc. Trò chơi điện tử, các môn thể thao đối kháng, và phim ảnh được miêu tả là “quá bạo lực”. Bóng bầu dục được các bậc phụ huynh có xu hướng bảo bọc quá mức cho là “quá nguy hiểm”. Mọi người phải đồng ý với quan điểm rằng bạo lực không bao giờ là giải pháp, trừ khi thứ bạo lực đó là của nhà nước.

Chỉ có lũ khổ hạnh tự nhiên và trí thức đó mới thật sự thỏa mãn bởi sự thoái thác của nam tính nhóm – thứ thay thế cho nam tính nhóm. Với hầu hết đàn ông, sự thoái thác khỏi vai trò của đàn ông và chiến thuật sinh tồn cơ bản của giống loài chúng ta sẽ cảm thấy – giống như là – sự tự căm ghét và tự áp bức bản thân. Đường lối của đàn ông chính là tụ họp thành nhóm và tranh đấu với nhau, hoặc với tự nhiên. Dạy đàn ông khinh thường điều này chính là dạy họ khinh thường chính lịch sử của họ, tự căm ghét chính tài năng của họ và từ chối vai trò tự nhiên của họ trong thế giới này.

Từ chối nam tính bạo lực chính là giết đi bản sắc của đàn ông.

Điều này đang cản trở và kết án họ phải phải chịu một sống thua cuộc bằng cách chấm dứt cơ hội tốt nhất để chiến thắng. Sự thoái thác về văn hóa lối đi của đàn ông dập tắt đi giấc mơ của những hành động nam tính và khiến những hình thức thay thế của sự nam tính có vẻ như giả dối và hèn hạ. Nó xóa đi hy vọng thầm kín của đàn ông – mộng tưởng về một ngày nào đó họ sẽ phải gặp thử thách, bị đẩy vào một thế giới đầy rẫy khó khăn với lằn ranh sống chết cận kề, và những thứ họ làm đều mang tính sống còn.

Trong một bài báo gần đây trên Asia Times, Spengler đã tranh cãi rằng các nền văn hóa sắp phải đối mặt với sự sụp đổ sắp xảy ra. Chúng hoạt động dưới một tiêu chuẩn khác về lẽ phải, như một người đàn ông được chuẩn đoán mắc bệnh ở giai đoạn cuối. Quan niệm hiện đại của chúng ta về hành vi hợp lẽ phải thất bại trong việc hiểu được loại khủng hoảng tinh thần đó. Ông viết rằng:

“Những cá nhân bị bẫy trong một nền văn hóa đang chết dần ở một thế giới đang tới giai đoạn thoái trào. Họ tìm lấy cái chết thông qua sự cằn cỗi, phóng túng, và chiến tranh. Họ đang tự hủy hoại mình cho đến chết. Những thành viên của các nền văn hóa bệnh hoạn không làm gì quá ghê gớm, họ chỉ từ chối việc có con, chìm đắm trong rượu bia và chất kích thích, trở nên thoái chí, và thường tự hủy hoại bản thân. Hoặc là họ có thể xâu xé nhau bằng những sự nhục nhã đã có sẵn”.

Những gã đàn ông đầy bồn chồn, lo lắng cảm tưởng rằng họ sẽ không bao giờ là những người tiên phong – sẽ không bao giờ tạo ra được lửa, trông chừng trại hay chiến đấu vì mạng sống của họ – có thể sẻ trở thành trở ngại của sự văn minh. Hãy nhìn cách mà những thằng thanh niên da đen vô vọng, lạc lối và tràn đầy căm phẫn đã làm gì với những thành phố không thuộc về chúng đi. Hãy nhìn cách mà những người Aztec huy hoàng một thời đã phản ứng với sự xâm lăng các thành phố và những luật lệ ngoại lai áp đặt lên họ tốt như thế nào. Đàn ông da trắng đều có khả năng gây nên một tương lai mà ở đó họ không có chỗ đứng – một tương lai được xây dựng trên những giấc mơ không phải của riêng họ.

Những nhu cầu cảm xúc của đàn ông không được đáp ứng bởi một thế giới phủ nhận lối đi của đàn ông. Nhưng chừng nào nhu cầu vật chất của họ còn được đáp ứng, đàn ông sẽ không chống lại thế giới. Miễn là họ còn đủ đồ dùng, thức ăn và những thứ gây xao nhãng – đàn ông có thể sẽ bằng lòng để tự làm ngu muội bản thân, mặc kệ mọi thứ, và cho phép bản thân phục tùng lợi ích của phụ nữ, lũ quan tham và những gã giàu có.

Bài viết mới

Bài viết cùng chủ đề