Chương 3: Những Kẻ Bị Thao Túng

Bởi Esther Vilar

Cuốn sách này dành cho những người mà nó không nhắc đến: những chàng trai từ chối bị thao túng, những người phụ nữ không dễ bị mua chuộc và tất cả những ai may mắn mất đi giá trị trên thị trường bởi vì quá già, quá xấu hay ốm yếu bệnh hoạn.

LỜI TỰA CỦA TÁC GIẢ


Đã 35 năm từ cái ngày mà ấn bản đầu tiên của sách này được phát hành – những trang sách được viết một cách giận dữ hướng đến những phong trào của phụ nữ. Cái cách mà phụ nữ cho rằng họ là nạn nhân của đàn ông xem ra thật kỳ quặc và phi thực tế. Nếu như có ai đó muốn thay đổi định mệnh của giới tính thì người đó nên thử làm việc ấy với lòng trung thực và thêm một chút hài hước trong đó.

Tôi sẽ chớp lấy cơ hội viết lại cuốn sách này để trả lời hai câu hỏi mà tôi liên tục nhận được.

Người ta hay hỏi rằng tôi có viết lại cuốn sách này không? Ừ thì tôi thấy rằng viết lại là một việc đúng đắn. Nhưng nhìn vào việc này với góc nhìn của ngày hôm nay, sự can đảm mà tôi có trước đây có thể là sự thiếu thốn của trí tưởng tượng. Mặc cho tôi đã viết ra những gì, tôi không thể tưởng tượng ra cái sức mạnh mà tôi đang cố chống lại. Có vẻ như người ta chỉ có thể chỉ trích phụ nữ một cách thầm lặng – đặc biệt nếu như bạn là một người phụ nữ – thì chỉ có thể biết nhưng khó có thể nói ra. Phụ nữ chúng ta có một cuộc sống nhẹ nhàng, sống lâu hơn đàn ông và là phần lớn phiếu bầu của thế giới Tây phương, không một chính trị gia nào dám chống lại chúng ta cả. Không một đài truyền thông nào dám chạm đến những vấn đề liên quan đến chúng ta, họ sống nhờ vào những quảng cáo và nếu như chúng ta không thèm đọc báo, nghe đài hay xem chương trình của họ vì họ dám đụng đến chúng ta, thì có nghĩa không còn quảng cáo nữa aka chết đói vì sau cùng, chị em chúng ta mới là những người ra quyết định trong việc mua bán mà.

Tuy nhiên, tôi cũng đã đánh giá thấp nỗi sợ của đàn ông trong việc đánh giá lại vị thế của họ. Họ càng mất đi chỗ đứng trong công việc thì họ càng trở nên tự động hóa và bị kiểm soát bởi những chiếc máy tính. Tỉ lệ thất nghiệp càng tăng thì họ càng trở nên ngoan ngoãn dễ bảo và càng sợ hãi việc nhận ra rằng họ đang trong một tình trạng chẳng tốt lành chi.

Nghe thì có vẻ nhảm nhí nhưng đàn ông ngày này cần chủ nghĩa nữ quyền nhiều hơn vợ của họ đấy. Chỉ còn mỗi chủ nghĩa nữ quyền cho rằng họ là những kẻ vị kỷ, hám quyền lực, tàn nhẫn và không thể kiểm soát được bản năng động vật bên trong. Thế nên những mụ Nữ tả nhận ra họ phải cố gắng giành công bằng nhiều hơn nữa, bởi vì thiếu đi sự kết tội của họ thì các bậc trượng phu hoặc các đấng nam nhi sẽ không còn nữa. Nếu truyền thông không còn miêu tả đàn ông là những con sói tham tàn thì những con cừu thật sự của xã hội này – những thằng đàn ông sẽ không im lặng ngoan ngoãn hàng ngày đi tới công sở nữa.

Tôi đã không nghĩ đến sự cô lập mà tôi phải nhận được sau khi viết ra cuốn sách này và không nghĩ tới sự nguy hiểm mà tôi phải nhận được. Tôi vẫn bị đe doạ cho đến giờ phút này. Một người phụ nữ dám đứng ra bảo vệ cho kẻ tử thù của mình (đàn ông) – người phụ nữ không đánh đồng việc nội trợ là án tù chung thân, người cho rằng cuộc sống với con cái là một điều hạnh phúc chứ không phải là gánh nặng, người nếu cần sẽ trở thành “kẻ thù ghét phụ nữ”, “phát xít” trong ánh mắt của công chúng. Có phải Karl Marx đã từng nói rằng trong một xã hội công nghiệp hóa thì phụ nữ sẽ là những người bị áp bức nhất không? Không cần nói ra thì cũng biết rằng một người dám chống lại sự phong thánh cho giới tính của cô ta, thì đồng nghĩa cô ta cũng chống lại sự bình đẳng trong mức lương và cơ hội?

Nói cách khác, nếu như trong quá khứ tôi biết được những thứ mà tôi biết hôm nay, tôi có thể sẽ không viết ra cuốn sách này. Và đó là lý do mà tôi rất vui vì tôi đã viết ra. Tôi cảm ơn mọi người, những người đã đứng ra vì tôi và vì cuốn sách này.

Câu hỏi thứ hai mà người ta thường hỏi tôi là những thứ mà tôi diễn tả sẽ như thế nào trong 35 năm tới về “người đàn ông mới” và “người đàn bà mới”.

Đây là danh sách những vấn đề mà tôi đã nhận ra về những bất lợi mà đàn ông đang có so với phụ nữ.

  1. Đàn ông phải chịu quân dịch bắt buộc, phụ nữ thì không
  2. Đàn ông được gởi ra chiến trường, phụ nữ thì không
  3. Đàn ông nghỉ hưu sau phụ nữ (tuổi thọ trung bình của họ thấp hơn nên đáng ra họ phải được nghỉ hưu sớm hơn)
  4. Đàn ông không có sức ảnh hưởng trong việc duy trì nòi giống (với đàn ông thì không có phá thai hay uống thuốc tránh thai, họ chỉ có thể có được những đứa con mà vợ của anh ta muốn)
  5. Đàn ông ủng hộ phụ nữ, phụ nữ thì ủng hộ họ tạm thời, hoặc không bao giờ ủng hộ
  6. Đàn ông làm việc suốt đời họ, phụ nữ thì tạm thời hoặc chẳng cần làm việc
  7. Dù cho đàn ông phải làm việc suốt đời và phụ nữ thì không cần như thế, theo đánh giá trung bình thì đàn ông nghèo hơn phụ nữ
  8. Con cái chỉ là thứ mượn với đàn ông, phụ nữ mới có con cái (vì đàn ông làm việc hết cả đời và phụ nữ thì không, thế nên phụ nữ mới cướp được những đứa con khỏi hắn nếu như ly hôn – hắn không dành thời gian cho con cái và hắn phải làm thêm nữa để trả tiền nuôi con cơ mà)

Mọi người có thể nhìn thấy vị thế của phụ nữ đã được củng cố vững chắc. Ngày nay thì quân đội cũng đã mở cho phụ nữ – nhưng vẫn không phải quân dịch bắt buộc nhé. Nhiều nguời đã đạt được quyền làm việc như đàn ông tuy nhiên tuổi nghỉ hưu của chúng ta vẫn giữ như cũ.

Buồn thay, sự thao túng mà phụ nữ áp dụng lên đàn ông vẫn là một vấn đề mang tính thời sự như nó đã từng. Tuy nhiên, đã có những người theo chủ nghĩa nữ quyền bắt đầu nói về việc đàn ông cũng là con người thế nên vấn đề này cũng có vẻ ổn hơn rồi.

NIỀM HẠNH PHÚC CỦA NÔ LỆ


Chiếc xe màu chanh dừng lại giữa đường và một người phụ nữ bước ra. Cô ta kiểm tra và phát hiện rằng một cái bánh xe đã xẹp lép. Không chần chừ một giây cô ta bắt tay vào việc sửa nó: cô ta nhìn vào hướng các xe đang tiến tới và chờ đợi một ai đó. Nhận ra được dấu hiệu của một người phụ nữ lo âu (“một người phụ nữ yếu đuối bị thất bại trong việc kiểm soát công nghệ của đàn ông”), một chiếc xe khác tấp vào lề ngay sau xe của cô ấy. Tài xế  – một người đàn ông bước xuống, đánh giá tình hình và với một nụ cười trên môi: “Đừng lo lắng, chúng ta sẽ sửa nó trong một nốt nhạc”.

Với tràn đầy sự quyết tâm của mình anh ta hỏi xem cô có cái kích để nâng xe lên chăng? Anh ta không hỏi rằng cô có thể sửa cái bánh xe hay không bởi vì anh ấy biết – một phụ nữ khoảng 30, ăn mặc thời thượng và trang điểm đậm – cô ta không có khả năng. Cô ta không thể tìm được cái kích nên anh ta chạy về phía xe của mình, mở cốp ra và lấy theo bộ dụng cụ. 5-10 phút trôi qua, mọi sự đã hoàn thành và bánh xe mới đã được thay vào. Tay của anh ta dính đầy dầu mỡ, cô ta đưa cho anh cái khăn mùi xoa được thêu rất đẹp, nhưng anh từ chối một cách lịch sự. Trong hộp dụng cụ của anh ta có một miếng giẻ cho những tình huống như này. Cô gái cảm ơn anh ta rất nhiều, xin lỗi vì “sự yếu đuối điển hình của phái nữ”. Cô ta có lẽ sẽ bị mắc kẹt ở đây nếu như anh ta không dừng lại. Anh ta không đáp trả gì, đưa cô ấy đến xe của cô ta và với tất cả sự ga-lăng, nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa khi cô ta đã bước vào trong. Khi cô gái kéo kiếng xe xuống, anh ta khuyên cô nên vá lại bánh xe đã bị xì hơi cô ta hứa rằng sẽ đưa xe ra garage và người thợ ở đó sẽ làm như thế. Rồi, chiếc xe lăn bánh.

Khi người đàn ông thu nhặt mớ công cụ và tiến về chiếc xe của anh ta, anh ước rằng anh có thể rửa được mớ dầu mỡ và chất bẩn trên tay. Đôi giày của anh – anh đã đứng trong bùn lầy khi thay cái bánh xe kia – đã trở nên dơ bẩn không như trước đó nữa. Còn gì nữa? anh ta sẽ phải vội vàng vì cuộc hẹn tiếp theo đã sắp diễn ra rồi. Khi với tay vào chìa khóa để khởi động xe, anh nghĩ: “Ôi phụ nữ mới ngớ ngẩn làm sao”. Anh ta nghĩ thử rằng cô ta sẽ làm gì nếu như không có anh ta nhỉ? Rồi anh đạp ga, chiếc xe gào rú lên và lao lên đường. Sau một lúc, anh ta bắt đầu lẩm nhẩm một bài hát nào đó. Một cách nào đó, anh ta cảm thấy hạnh phúc.

Hầu hết đàn ông sẽ hành xử theo cách như trên, và hầu hết phụ nữ cũng sẽ hành xử như cô gái trong câu truyện. Không cần đắn đo suy nghĩ, đơn giản chỉ vì đàn ông là đàn ông và phụ nữ thì khác với đàn ông, phụ nữ sẽ sử dụng đàn ông bất cứ khi nào cô có cơ hội làm vậy. Một người phụ nữ sẽ làm gì nếu như chiếc xe của cô hỏng hóc? Cô ta đã được dạy là hãy kiếm một người đàn ông để giúp cô sửa nó. Nhờ kiến thức mà anh ta có (vì anh ta là một người đàn ông) anh ta đã thay bánh xe giúp cô ta – miễn phí. Đúng vậy, anh ta đã phá hỏng bộ đồ, việc làm ăn của anh ta có thể bị ảnh hưởng và anh ta mạo hiểm cuộc đời bằng cách phóng nhanh để đến cuộc hẹn. Nếu anh ta thấy được cái gì khác hỏng hóc ở xe của cô ấy, anh ta cũng sẽ sửa luôn cho xem. Đó là vì anh ta có kiến thức về việc sửa xe. Tại sao phụ nữ phải học cách sửa xe trong khi giới tính còn lại (một nửa dân số thế giới) có thể sửa và sẵn lòng làm việc ấy cho cô?

Phụ nữ để cho đàn ông làm việc, nghĩ và chịu trách nhiệm cho họ – nói thẳng ra thì phụ nữ lợi dụng đàn ông. Và, đàn ông mạnh mẽ, thông minh và giàu sức tưởng tượng trong khi phụ nữ thì yếu đuối, thiếu trí tưởng tượng và ngu ngốc, tại sao đàn ông không lợi dụng phụ nữ?

Có phải chăng những thứ mạnh mẽ, thông minh và đầy sức tưởng tượng ấy không phải là những điều kiện của quyền lực, mà đó chính là những tính chất cần thiết của nô lệ? Có phải chăng thế giới được vận hành không bởi những kẻ chuyên nghiệp mà bởi những người không thể làm được gì – phụ nữ? Và nếu như thế, bằng cách nào mà phụ nữ có thể làm cho nạn nhân của họ không cảm thấy bị lừa dối và khinh bỉ, mà tin rằng họ mới chính là chủ của vũ trụ này? Bằng cách nào mà phụ nữ có thể khiến cho đàn ông cảm thấy tự hào và đẳng cấp để tiếp tục đạt được những thành tựu to lớn hơn?

Tại.sao.phụ.nữ.không.bao.giờ.bị.vạch.trần?

ĐÀN ÔNG LÀ CÁI CHI?


Đàn ông là một con người làm việc. Bằng cách lao động, anh ta củng cố – hỗ trợ cho bản thân, vợ và các con của anh ta. Phụ nữ – ngược lại là những người không làm/lao động – hoặc chỉ làm/lao động tạm thời. Hầu như cả cuộc đời của phụ nữ không ủng hộ, củng cố bản thân cô ta, con cái và chồng cô ta.

Bất cứ tính chất nào của đàn ông mà phụ nữ cảm thấy hữu dụng, cô ta gọi đó là nam tính, còn những thứ khác, nếu như không có hữu dụng với cô ta thì đó là những hành vi ẻo lả như đàn bà. Đàn ông cần phải có nam tính nếu như anh ta muốn thành công với phụ nữ, điều đó có nghĩa là anh cần được trang bị và chuẩn bị kỹ càng để đạt được lý tưởng sống duy nhất: lao động. Phong thái của anh ta phải phù hợp với những nhiệm vụ anh ta nhận được và anh ta luôn phải có đủ khả năng để hoàn thành nó.

Trừ lúc mặt trời đã tắt khi phần lớn đàn ông mặc quần đùi áo ba lỗ hoặc đồ ngủ, thì phần lớn thời gian đàn ông sẽ mặc những bộ đồng phục làm từ chất liệu bền bỉ, chống trầy xước và dày dặn màu nâu, xanh da trời hoặc xám. Những bộ đồng phục ấy sẽ có hàng tá túi lớn túi nhỏ để anh ta có thể mang theo dụng cụ cần thiết cho việc lao động. Còn phụ nữ thì khác, cô ta chẳng bao giờ cần phải mang theo cái gì đâu.

Với những sự kiện xã hội thì đàn ông được phép mặc màu đen – thứ màu có thể dễ dàng làm nổi bật tỳ vết vì lúc đó anh ta sẽ không để cho bản thân trở nên lem luốc.

Phần lớn những phong thái của đàn ông thường biến đổi theo tình huống. Tóc của anh ta chỉ cần 15 phút tại một hiệu cắt tóc mỗi 2 hoặc 3 tuần là lại ổn ngay. Tóc xoăn, lượn sóng hay bóng bẩy thì không được khuyến khích bởi nó có thể cản trở việc lao động của anh ta. Đàn ông thường làm việc trong không gian mở nên những kiểu cầu kỳ sẽ là một điều phiền toái và không cần thiết. Hơn nữa, không chắc chắn rằng những kiểu cách ấy sẽ giúp anh ta trong quan hệ với phụ nữ, vì không như đàn ông, phụ nữ không yêu bằng mắt. Vì thế, hầu hết đàn ông sẽ trở về với cách truyền thống sau khi đã thử một hoặc hai lần và nhận thấy rằng phụ nữ không quan tâm đến kiểu tóc cầu kỳ của anh ta. Với râu thì cũng thế mà thôi.

Thường thì đàn ông sẽ dùng dao cạo 3 phút mỗi buổi sáng để giữ cho râu ria không xồm xoàm. Da? Nước và xà bông là đủ, tất cả những gì cần thiết là sự sạch sẽ và không có gì che đậy để người ta nhìn rõ mặt anh ta. Móng tay, ngắn nhất có thể để phù hợp với việc lao động.

Ngoài chiếc nhẫn cưới – đeo lên để cho người ta biết rằng anh ta đang được sử dụng bởi một người phụ nữ cho một mục đích nào đó – một người đàn ông không cần những vật lấp lánh trên người. Chiếc đồng hồ đeo ở cổ tay không phải là vật trang trí, được thiết kế dày dặn, chống thấm nước, chống shock và chỉ rõ thời gian ngày tháng, khó có thể gọi đó là một vật trang trí.

Áo, quần lót, vớ dành cho đàn ông nó tiêu chuẩn đến mức sự khác nhau giữa những đồ vật của người đàn ông này với người đàn ông khác là kích cỡ mà thôi. Những thứ ấy có thể được mua một cách dễ dàng.

Bất kỳ người ngoài hành tinh nào đến thăm trái đất đều sẽ nghĩ mục đích của đàn ông là làm sao cho càng giống nhau càng tốt. Và việc giống nhau này là để thực hiện mục đích của phụ nữ, phụ nữ không hoặc rất ít lao động, thế nên họ cần đàn ông.

Có những người đàn ông sẽ lái một chiếc xe thật đẹp rời khỏi nhà lúc 8 giờ sáng. Có người thì rời nhà sau đó 1 tiếng, ngồi trên một chiếc xe bình thường. Cũng có những người rời nhà khi ánh nắng mặt trời còn chưa chạm mặt đất, trên tay là thức ăn được gói ghém cho bữa trưa, họ leo lên xe buýt, tàu điện ngầm, xe lửa để đến công xưởng. Số phận cười đùa, lúc nào cũng là những kẻ sau chót, những kẻ nghèo nhất sẽ chịu sự lợi dụng của những người phụ nữ kém hấp dẫn nhất. Bởi vì khác với phụ nữ, đàn ông chỉ yêu bằng mắt, bằng vẻ đẹp của cô gái kia thế nên những cô gái xinh đẹp ở cùng đẳng cấp đã bị đưa đi bởi những thằng đàn ông khác mạnh mẽ hơn, có nhiều tài nguyên hơn anh ta.

Mặc cho người đàn ông đó làm gì hay dành thời gian một ngày như thế nào, anh ta có điểm chung với những người đàn ông khác – thời gian một ngày của anh ta được sử dụng theo cách giảm giá trị. Anh ta chẳng đạt được gì cả. Kế sinh nhai của anh ta không quan trọng, xa xỉ phẩm không quan trọng với anh ta, chỉ có việc anh ta đang làm cái gì đó cho người khác mới làm cho anh ta tự hào nhất. Anh ta sẽ có một bức hình của vợ và các con ở đâu đó rất gần, và sẽ không chần chừ mà kể cho người khác nghe về vợ và con mình.

Không quan trọng là người đàn ông làm nghề gì – kế toán, bác sĩ, tài xế hay giám đốc – anh ta là một bánh răng nhỏ bé trong một hệ thống khổng lồ và không thương xót – thứ mà mỗi giây mỗi phút sẽ vắt kiệt anh ta cho tới ngày anh ta xuống mồ.

Nhưng một người sẽ nghĩ như thế nào nếu một ngày người đó nhận ra họ là tù nhân chứ không phải ông chủ?

Chúng ta đã ngừng trò chơi tuổi thơ lâu lắm rồi. Là một đứa trẻ, chúng ta dễ chán và dễ thay đổi, không thích thì không chơi nữa. Đàn ông là một đứa trẻ bị nguyền phải chơi cùng một trò chơi lặp đi lặp lại cho đến hết cuộc đời. Lý do đơn giản: ngay lúc mà người ta nhận ra anh ta có thiên phú trong một lãnh vực nào đó, anh ta sẽ được dạy để trở nên chuyên nghiệp, và rồi anh ta sẽ kiếm được tài nguyên từ lãnh vực đó, thế nên anh ta sẽ phải làm như vậy đến hết đời. Nếu anh ta giỏi toán, giỏi nắm bắt các con số, anh ta sẽ bị kết án trọn đời làm một người kế toán, nhà toán học, công nghệ thông tin,.. bởi vì đó là những nơi mà anh có thể bộc lộ được tiềm năng lớn nhất. Ngày qua ngày anh ta cứ ngồi đó với những con số nhưng không bao giờ được nói: “Tôi chán rồi, tôi muốn làm một cái gì đó khác”. Người phụ nữ đang nắm thóp anh ta sẽ không cho phép anh đi kiếm thứ khác. Bị điều khiển bởi cô ta, anh ta có thể sẽ lao vào một cuộc đấu với những người cạnh tranh ở cùng đẳng cấp để khẳng định vị trí của mình, có thể anh ta sẽ trở thành trưởng phòng hoặc giám đốc sau những cuộc chiến ấy, nhưng cái giá phải trả để có nhiều tài nguyên có vẻ cao quá đúng không?

Một người đàn ông thay đổi cách sống hay nói đúng hơn là thay đổi nghề nghiệp (vì cuộc sống và công việc của người đàn ông là một mà) sẽ được đánh giá là không đáng tin cậy. Nếu anh ta làm việc đó nhiều lần thì sẽ bị ruồng bỏ bởi xã hội.

Nỗi sợ bị xã hội ruồng bỏ phải được cân nhắc. Tại sao một ông bác sĩ (người khi còn bé thích nghịch chất này chất kia) dành cả cuộc đời để xem xét những cục đờm, nghiên cứu chất bài tiết của cơ thể người? Tại sao anh ta lại khiến cho mình bận rộn cả đêm lẫn ngày với những thứ mà người ta cho là kinh tởm?

Một nghệ sĩ dương cầm, thời trẻ rất thích nghịch những phím đàn, có thích chơi một bản Nocturne của Chopin lặp đi lặp lại suốt đời không?

Tại sao một chính trị gia, người mà thời còn đi học phát hiện ra cách thao túng người khác lại tiếp tục làm việc ấy khi lớn lên, rao giảng và chơi đùa cùng câu chữ trong một bộ máy chính phủ? Anh ta có thật sự tận hưởng việc làm méo mó khuôn mặt của mình, giả ngây giả ngô để nghe những lời ngu ngốc, sáo rỗng của những chính trị gia khác? Chắc chắn một lúc nào đó anh ta đã nghĩ về một cuộc sống khác. Ngay cả khi anh ta leo đến đỉnh cao của quyền lực. Cái giá phải trả có lớn quá không?

Không, người ta khó có thể cho rằng đàn ông làm tất cả những việc này để hạnh phúc mà không hề có ý tưởng về sự thay đổi. Họ làm những việc đó vì họ bị thao túng để làm: cả cuộc đời họ không có gì ngoài một chuỗi các phản xạ có điều kiện, một chuỗi các hoạt động như con vật. Người đàn ông không thể thực hiện những điều đó, người mà tài nguyên thu được kém đi, sẽ bị đánh giá là thất bại. Anh ta sẽ mất tất cả: vợ, con, gia đình, nhà cửa, mục đích để sống – tất cả mọi thứ – những thứ cho anh ta sự bảo đảm.

Ừ thì người ta có thể nói rằng một người đàn ông mất đi khả năng thu nhặt tài nguyên sẽ tự động trở nên tự do khỏi xiềng xích và nên vui mừng vì cái kết có hậu ấy – nhưng anh ta đâu có muốn cái tự do ấy. Tự do cả một đời với anh ta nó còn tàn khốc hơn làm nô lệ cả đời.

Nói cách khác: đàn ông sẽ luôn kiếm ai đó hoặc cái gì đó để nô dịch anh ta, chỉ có làm nô lệ thì anh ta mới cảm thấy được an toàn – và anh ta chọn phụ nữ.

Ôi, tạo vật nào có thể bóc lột và lợi dụng một người đàn ông theo cái cách mà anh ta chỉ có thể cảm thấy an toàn dưới xiềng xích của cô ta và chỉ cô ta mà thôi?

PHỤ NỮ LÀ CÁI CHI?


Người phụ nữ, như chúng ta đã nói ở trên là tương phản của người đàn ông, là người không lao động. Định nghĩa như vậy có thể chấp nhận được vì cũng không còn gì nhiều để nói về cô ta,

Cuộc đời cho con người 2 lựa chọn: sự tồn tại động vật – một vị trí thấp và sự tồn tại tâm linh. Người phụ nữ thường sẽ chọn cái trước, chọn cái mạnh khỏe vật lý, một chỗ để truyền giống và một cơ hội để chiều chuộng các thói quen của cô ta.

Khi được sinh ra, cả đàn ông và đàn bà đều có tiềm năng về trí thức, không có khác biệt căn bản về trí thông minh giữa hai giới. Có một sự thực là nếu như tiềm năng bị trì trệ thì sẽ teo nhỏ và biến mất. Phụ nữ không sử dụng sức mạnh tinh thần, cô ta đứng đó và ngắm nhìn nó phân rã. Trạng thái tinh thần của họ “lịm” dần đi theo năm tháng.

Tại sao phụ nữ không sử dụng tiềm lực tri thức của họ? Lý do đơn giản là họ không cần thiết phải làm như thế để có thể tồn tại. Một cách lý thuyết thì một người phụ nữ xinh đẹp có thể không thông minh bằng một con tinh tinh nhưng vẫn được công nhận là một thành viên của xã hội.

Ở tuổi 12, hầu hết phụ nữ đã chọn trở thành một con đi*m. Hay nói một cách khác thì họ đã lên kế hoạch cho cuộc đời bằng cách chọn một thằng đàn ông và để cho thằng đấy làm hết mọi thứ. Để trả lại thì thằng đàn ông ấy có thể sử dụng cái l*n của cô ta ở một vài thời điểm nhất định. Giây phút mà người phụ nữ đưa ra quyết định này cô ta đã dừng lại việc phát triển trí óc. Dĩ nhiên cô ta có thể học để lấy bằng cử nhân hay thạc sĩ tiến sĩ gì đấy, điều này sẽ nâng cao giá trị của cô ta trong mắt của đàn ông bởi vì đàn ông tin rằng nếu như cô ta có thể đọc thuộc lòng một thứ gì đó có nghĩa là cô ta hiểu việc đó. Nhưng con đường của cả hai giới đã chia đôi từ thời điểm cô ta đưa ra quyết định kia rồi.

Một trong những lỗi nghiêm trọng nhất mà một thằng đàn ông lặp đi lặp lại đó là cho rằng phụ nữ ngang hàng với nó về cả tinh thần và cảm xúc. Một thằng đàn ông có thể quan sát vợ của nó, lắng nghe cô ta, đánh giá cô ta qua cách cô ta phản ứng nhưng tất cả những sự đánh giá này đều chỉ dựa trên những “triệu chứng bên ngoài” bởi vì nó dùng thang giá trị của chính mình để đánh giá.

Nó biết nó sẽ nói gì, nghĩ gì, làm gì nếu nó là cô vợ. Khi nó nhìn vợ nó gặp khó khăn trong việc gì đó thì nó cho rằng có cái gì đó ở trong việc ấy và nó cũng sẽ gặp khó khăn khi làm việc ấy. Đây là điều bình thường bởi vì nó cho rằng bản thân nó là thước đo của tất cả mọi thứ.

Khi một thằng đàn ông nhìn phụ nữ dành thời gian nấu nướng, rửa chén bát và dọn dẹp, nó không bao giờ nghĩ rằng những việc ấy sẽ khiến cho cô ta hạnh phúc bởi đó là việc phù hợp với cấp tinh thần của cô ta. Thay vào đó nó cho rằng những thứ việc cực nhọc này ngăn cản phụ nữ làm những việc mà nó cho rằng đáng giá và nên làm. Thế nên máy rửa bát tự động ra đời, mày hút bụi ra đời và thức ăn được chế biến sẵn ra đời nhằm làm cho cuộc sống của phụ nữ dễ dàng hơn và cho phép cô ta làm chủ một cuộc đời mà chính thằng đàn ông hằng ao ước.

Nhưng thằng đó sẽ sớm thất vọng mà thôi, thay vì sử dụng thời gian dư ra khi có các máy móc hỗ trợ để tham gia vào lịch sử, chính trị hay thiên văn, phụ nữ sẽ làm bánh, ủi quần áo hoặc trang trí nhà cửa. Thằng đàn ông không quan tâm nếu như bánh của nó mua ở cửa hàng, quàn áo của nó không được ủi phẳng phiu hay nhà của nó không lộng lãy. Nó phát minh ra mày đánh bột để làm bánh, tạo ra máy ủi quần áo tự động để có thể giúp cho vợ nó không phải mệt nhọc với các công việc hàng ngày – thế mà phụ nữ vẫn không thèm quan tâm đến văn học, chính trị hay chinh phục vũ trụ. Đối với cô ta thì những việc quần quần áo áo và chăm sóc cho chồng con thích thú hơn là những thứ mà thằng đàn ông muốn cô ta làm.

Và thằng đàn ông cũng chấp nhận luôn, nó thương yêu vợ nó rất nhiều và nó muốn cô ấy hạnh phúc. Thế nên nó sản xuất ra son môi không nhòe, mascara không thấm, quần áo đẹp không cần ủi,…. Tất cả với cùng một ý tưởng, nó muốn và nó kỳ vọng rằng phụ nữ có thể sống một cuộc sống tuyệt vời như nó hằng mơ: cuộc sống của một thằng đàn ông tự do.

Nếu như phụ nữ không chịu sống như thế, nó sẽ cố đưa cô ấy vào guồng. Nó đề nghị sự bình đẳng giới tính trong việc học hành để phụ nữ có thể làm quen với cuộc sống của một thằng đàn ông từ tuổi nhỏ. Với tất cả lý do có thể nghĩ ra, nó giới thiệu với cô ta về những thứ nó học ở đại học và nói về các bí ẩn mà nó đang cố giải mã, với niềm tin rằng điều này sẽ đánh thức sự thích thú của phụ nữ với cuộc sống kỳ diệu này. Nó đưa cô ta tiến vào thành trì cuối cùng của đàn ông, bằng cách từ bỏ luôn đặc quyền chỉ dành cho đàn ông – bằng cách để cô ta đi bầu cử, hy vọng rằng cô ta sẽ thay đổi hệ thống chính phủ theo cách của cô ta. Và trong một giấc mơ nó còn mơ thấy cô có thể đem lại hòa bình cho thế giới này – vì phụ nữ là những người yêu chuộng hòa bình mà.

Nếu thằng đàn ông chịu dừng lại một chút để xem những việc nó đang làm, nó sẽ nhận ra ngay lập tức rằng sự cố gắng của nó để đưa cho phụ nữ những thứ trên là một cái gì đó khó khăn và đau đớn. Đúng là phụ nữ trở nên kiều diễm hơn, “có văn hóa” hơn nhưng những thứ cô ta muốn trong cuộc đời này không bao giờ là tri thức cả.

Phụ nữ có bao giờ sử dụng những thứ được dạy ở đại học để phát triển một lý thuyết nào đó không? Cô ta có làm các nghiên cứu cá nhân không? Một ngày nào đó đàn ông sẽ nhận ra rằng phụ nữ không đọc những quyển sách tuyệt vời trong thư viện của nó. Và có thể phụ nữ sẽ yêu thích trước những tác phẩm tuyệt vời của đàn ông trong viện bảo tàng, cô ta sẽ không tạo ra các tuyệt tác như thế, cô ta chỉ sao chép mà thôi. Ngay cả các vở kịch và phim cũng như thế, phụ nữ không bao giờ là người tạo ra “cuộc cách mạng” nào cả.

Khi một người đàn ông, tin rằng phụ nữ ngang hàng với bản thân, nhận ra sự phù phiếm trong cuộc sống của cô ta, anh ta sẽ nghĩ rằng đó là lỗi của anh ta, rằng anh ta đã bằng một cách nào đó ngăn cản người phụ nữ ấy. Nhưng trong thời đại này của chúng ta, phụ nữ đâu có bị trói buộc vào ý chí của đàn ông mà ngược lại nữa cơ. Phụ nữ đã có tất cả cơ hội trên cuộc đời này để giải phóng bản thân và “tháo bỏ xiềng xích”, thế mà họ lại không làm thế, ta có thể kết luận ở đây: “Không có xiềng xích nào cả.”

Sự thực là đàn ông yêu đàn bà, nhưng yêu và hận cùng một lúc. Bất kỳ ai tỉnh dậy vào buổi sáng cảm thấy tuyệt vời và sẵn sàng chinh phục thế giới mới đều sẽ hận kẻ nào không có cùng mục đích. Sự rẻ rúng khinh thường có thể là một trong những lý do chính mà đàn ông cố gắng để phát triển tinh thần của phụ nữ. Đàn ông cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng về cô ta và cho rằng cô ta cũng cảm thấy như thế về bản thân cô ta. Thế nên, là một quý ông thực thụ, đàn ông đưa bàn tay mình ra để giúp đỡ.

Hình như đàn ông không thể nhận ra được phụ nữ không có tham vọng chứng tỏ bản thân và tình yêu dành cho tri thức – những thứ quan trọng với anh ta. Phụ nữ cho phép đàn ông sống trong một thế giới khác bởi vì họ không muốn tham gia vào cuộc sống ấy. Tại sao? Bởi vì độc lập của đàn ông không có nghĩa lý gì với phụ nữ cả, họ không cảm thấy phụ thuộc và cũng chẳng cảm thấy ngượng ngùng trước sự vượt trội về tri thức của đàn ông bởi họ đâu có quan tâm đến việc ấy.

Nếu phụ nữ cảm thấy bị đàn ông áp bức, họ sẽ có sự ghét bỏ và nỗi sợ dành cho đàn ông, nhưng họ không sợ đàn ông cũng như không ghét bỏ gì. Nếu phụ nữ thật sự cảm thấy bị sỉ nhục bởi sự vượt trội về tinh thần của đàn ông họ sẽ làm mọi cách để chống lại. Nếu phụ nữ cảm thấy không có tự do, thì ở rất nhiều thời điểm trong lịch sử của loài người, họ đã có thể đứng lên đấu tranh chống lại kẻ áp bức – đàn ông rồi.

Ở Thụy Sỹ, một trong những nước phát triển nhất trên thế giới thì gần đây phụ nữ không được quyền bầu cử ở một vài bang, và phần lớn phụ nữ ở đây chống lại việc cho phụ nữ đi bầu. Đàn ông Thụy Sỹ thì tan nát cõi lòng vì cho rằng đây là một việc đáng khinh và là bằng chứng của việc áp bức đến từ đàn ông qua hàng thế kỷ.

Sai, sai, sai ,sai, sai hết rồi. Phụ nữ không cảm thấy bị áp bức bởi đàn ông. Ngược lại, một trong những sự thực nghiệt ngã trong mối quan hệ giữa hai giới là đàn ông không hiện hữu trong thế giới của đàn bà: đàn ông không có đủ quyền lực để chống lại đàn bà nữa kia. Sự phụ thuộc của phụ nữ vào đàn ông chỉ đơn giản là vật chất, như cách mà chiếc xe phụ thuộc vào xăng, ti-vi phụ thuộc vào điện, người bán cà phê phụ thuộc vào máy pha cà phê,… thế thôi, và sự phụ thuộc ấy không hề có gì đau đớn cả.

VŨ TRỤ NÀY MANG TÍNH NAM

Đàn ông, không như phụ nữ là một sinh vật đẹp tuyệt vời, bởi vì đàn ông, không như phụ nữ, là một sinh vật biết suy nghĩ.

Có nghĩa là:

  • Đàn ông thèm khát tri thức (anh ta muốn biết thế giới xung quanh vận hành như thế nào)
  • Đàn ông suy nghĩ (anh ta đưa ra các kết luận từ các dữ kiện)
  • Đàn ông có tính sáng tạo (anh ta tạo ra một cái gì đó dựa trên thông tin thu nhận được từ ở 2 mục trên)
  • Đàn ông nhạy cảm (là kết quả của việc đa chiều cảm xúc, anh ta không chỉ thuần thục các cảm xúc mà còn tạo ra hoặc diễn tả các cảm xúc mới)

Trong tất cả những phẩm chất của đàn ông, tính tò mò là thứ ấn tượng nhất.

Một người phụ nữ sẽ quan tâm thích thú một cái gì đó nếu như nó hữu dụng với cô ta. Ví dụ: nếu cô ta đọc một bài báo chính trị thì có khả năng cao là cô ta muốn tán tỉnh một thằng nào đó thích chính trị chứ không phải cô ta quan tâm đến vận mệnh cảu Trung Quốc, Israel hay Nam Phi. Nếu cô ta tìm kiếm tên của một nhà triết học Hy Lạp nào đó, không có nghĩa là cô ta hứng thú với triết học Hy Lạp. Nếu cô ta tự nhiên tìm hiểu về một mẫu xe có những tính năng mới lạ, đơn giản là cô ta muốn mua chiếc xe mà thôi chứ cũng chẳng quan tâm đến các tính năng ấy.

Có một sự thực là hầu hết phụ nữ – kể cả những người đã làm mẹ – không biết được cách nào mà bào thai được tạo ra, phát triển và những bước cần thiết để từ bào thai ấy hình thành một đứa trẻ. Dĩ nhiên, điều này không cần thiết cho phụ nữ bởi vì đằng nào thì phôi thai ấy cũng sẽ phát triển mà thôi. Họ chỉ cần biết là cần chín tháng mười ngày và cần phải chăm sóc bản thân, đi gặp bác sĩ đều đặn.

Sự tò mò của đàn ông là một thứ gì đó khác. Sự thèm khát dành cho tri thức là không có giới hạn và thực tế hơn phụ nữ rất nhiều.

Hãy quan sát một cỗ máy mới được phát minh và đưa vào sử dụng. Hầu hết đàn ông – bất kể tầng lớp – sẽ đứng lại và nhìn xem đó là gì. Thậm chí có những người còn tiến lại gần xăm soi xem cách cái máy hoạt động rồi trở lại phân tích với mọi người về ưu và nhược điểm của cái máy.

Phụ nữ thì không, cô ấy chỉ dừng lại vì có đám đông đang bu ở đó và vì ham vui mà thôi. Sau khi đã nhìn thấy cỗ máy chán òm đang chạy. Cô ta sẽ bỏ đi ngay.

Có nhiều thứ kích thích trí tò mò của đàn ông: chính trị, thực vật, vật lý lượng tử, vân vân…Anh ta hứng thú với hết mọi thứ xung quanh.

Đàn ông không chỉ quan sát thế giới xung quanh mà thôi, bản năng còn thôi thúc anh ta đem các tri thức đã thu nhặt được rồi lắp ghép lại với nhau và biến nó thành một cái gì đó mới nữa.

Phải nhấn mạnh rằng hầu hết các phát minh hay khám phá trên thế gian này đều là do đàn ông mà ra: điện, khí động lực học, toán học, vật lý lượng tử, thủy lực và nguồn gốc mọi loài. Đàn ông cũng đặt ra các nguyên tắc căn bản của tâm lý học và dinh dưỡng cho trẻ em, họ cũng tìm ra cách khử trùng sữa (pasteurized) và bảo quản thực phẩm. Ngay cả trong vấn đề phục trang của phái nữ cũng có sự góp mặt của đàn ông. Nếu một người nào đó bỗng cảm thấy muốn đi nhà hàng, voilà, bếp trưởng thường là một người đàn ông.

Với tất cả những món quà được ban tặng về thể chất lẫn tinh thần, đáng lý ra đàn ông phải sống một cuộc đời trọn vẹn và tự do. Thế nhưng đàn ông lại chọn trở thành nô lệ, đặt những khám phá của anh ta dưới chân của những người nữ và những đứa con của người nữ ấy.

Giới nam là một kiểu Sisyphus: anh ta đến với thế giới này để học, để làm và để làm một người cha. Những đứa con của anh ta – khi thời điểm đến sẽ học, sẽ làm và cũng sẽ tạo ra thế hệ tiếp theo như thế và cái vòng lặp này sẽ kéo dài mãi mãi.

Nếu một chàng trai trẻ lập gia đình, dành hết phần còn lại cuộc đời làm một công việc giết dần giết mòn anh ta, thì anh ta sẽ được đưa ra làm ví dụ cho đạo đức và trách nhiệm. Còn dạng đàn ông khác, kẻ chỉ sống vì bản thân, làm việc vì bản thân, làm những gì anh ta muốn và thích, ở bất cứ nơi nào anh ta muốn, đối diện với phụ nữ không phải với tư cách là một nô lệ thì lại bị xã hội chối bỏ. Người đàn ông không có xiềng xích trên người là một người đàn ông không có chỗ đứng.

Thật đau lòng khi nhìn thấy đàn ông, sau nhiều năm, phản bội lại những thứ mà họ được sinh ra để làm. Một thế giới mới đáng ra đã được phát hiện, thế giới mà người ta chỉ dám mơ về, có thể được mở ra bởi trí tuệ, sức mạnh và sự thông thái của người đàn ông. Anh ta có thể tìm ra thứ làm cho cuộc đời này đẹp hơn, đáng sống hơn nhưng anh ta lại từ bỏ việc đó và biến mình phục vụ cho những nhu cầu nguyên thủy của phụ nữ. Anh ta có chìa khóa để tìm tòi đến những bí ẩn thâm sâu nhất của vũ trụ nhưng không, anh phớt lờ cái chìa khóa ấy và hạ mình xuống đến mức thấp nhất và luồn cúi dưới háng đàn bà.

Với trí tuệ, sức mạnh và sức tưởng tượng, tất cả những thứ để tạo nên một thế giới mới, anh ta bỏ mặc tất cả. Nếu đàn ông có phát minh ra một cái gì đó mới, anh ta sẽ nói rằng “đây là cho nhân loại” – aka phụ nữ. Anh ấy xin lỗi vì những thành tựu, vì tạo ra những chuyến bay ra ngoài vũ trụ thay vì quay về lo lắng cho vợ và con. Đàn ông van xin phụ nữ hãy kiên nhẫn với anh ta và những thứ anh ta khám phá ra, hoặc hãy mua những sáng chế ấy. Sự thiếu thốn trong trí tưởng tượng của phụ nữ khiến họ không cần thiết phải suy nghĩ đến những phát minh mới. Nếu họ quan tâm, đáng ra phụ nữ phải tự phát minh ra nhiều thứ chứ?

Chúng ta không thể biết được thế giới sẽ ra sao khi đàn ông sử dụng hết trí tưởng tượng và trí khôn của họ thay vì để lãng phí. Phát minh ra nồi áp suất để nấu nhanh hơn, bột giặt để giặt sạch hơn hay những thứ trang trí đẹp đẹp nhỏ xinh trong nhà là những việc tốn nhiều thời gian. Thay vì thăm dò “tâm thần” (psyche) bí ẩn của phụ nữ – làm gì có gì ở đó đâu – thì đàn ông nên tìm hiểu về bản thân của mình. Có thể đâu đó ngoài vũ trụ rộng lớn kia có sự sống, đàn ông nên tìm cách liên lạc với họ chẳng hạn. Thay vì nghiên cứu chế tạo ra những vũ khí hủy diệt hàng loạt để bảo vệ tài sản cá nhân – aka phụ nữ thì đàn ông nên nghiên cứu chế tạo phương pháp du hành không gian để tìm kiếm thế giới trong mơ thì chẳng tốt hơn sao?

Thật kỳ lạ là đàn ông, những người khát khao tri thức lại không nhìn thấy những điều này, họ không nhìn ra rằng phụ nữ thật sự là gì: một cái l*n, cặp v*,.. Nếu đàn ông dừng lại một chút và suy nghĩ, họ có thể phá vỡ lớp mặt nạ đẹp đẽ ấy ra. Với trí thông minh, sức tưởng tượng và tính quả quyết, chỉ cần vài ngày thôi thì đàn ông có thể tạo ra được một cỗ máy thay thế được phụ nữ. Tại sao, tại sao đàn ông sợ hãi khi đối diện với sự thực như thế này?

TÌNH YÊU LÀ GÌ?

Đàn ông đã bị thao túng bởi đàn bà đến nỗi hắn ta không thể nào sống thiếu cô ta và hắn sẽ làm tất cả những gì cô ta nói. Hắn chiến đấu và gọi đó là tình yêu. Có những thằng còn đòi tự sát nếu như người phụ nữ hắn thần tượng không chấp nhận hắn nữa cơ.

Đàn bà, phụ nữ không thể sống thiếu đàn ông. Như là một con ong chúa, cô ta không thể tự sống được. Cô ta cũng chiến đấu và cũng gọi đó là tình yêu.

Đối với phụ nữ thì tình yêu là quyền lực, còn đối với đàn ông thì đó là sự nô dịch. Tình yêu cho phụ nữ một lý do để bóc lột đàn ông về tài chính. “Nhân danh tình yêu” thì phụ nữ sẽ làm mọi thứ có lợi cho cô ta, trong khi đàn ông sẽ làm những thứ nguy hại đến bản thân hắn. Khi kết hôn, người nữ sẽ bỏ công việc đang làm “nhân danh tình yêu” còn đàn ông sẽ làm việc gấp đôi cho vợ mình “nhân danh tình yêu”. Đối với cả hai giới, tình yêu là một cuộc chiến sinh tồn, nhưng một bên thì tồn tại bằng cách chiến thắng hết lần này đến lần khác, và bên còn lại thì thất bại – thua cuộc.

Là kết quả của tình yêu, đàn ông có thể che giấu sự nhu nhược và tự lừa dối bản thân. Hắn có thể tự thuyết phục mình rằng sự nô dịch mà hắn phải chịu chính là một hành động cao quý và hướng về một mục đích cao cả hơn. Hắn hạnh phúc với vai trò nô lệ và đạt được thứ hắn hằng mong ước. Phụ nữ thì được lợi ích hết lần này đến lần khác, mọi sự sẽ không thay đổi. Hệ thống buộc cô ấy trở nên mục nát thối rữa nhưng chẳng ai quan tâm đến việc ấy. Không ai quan tâm đến việc phụ nữ chỉ cần dùng tình yêu là có thể có được mọi thứ cô ta muốn. Đàn ông – nô lệ của cô ta sẽ tiếp tục dùng năng lượng của hắn để bị cải tạo chứ không bao giờ dùng cho chính bản thân. Hắn càng cố lao vào phụ nữ bao nhiêu thì cô ta sẽ càng đòi hỏi bấy nhiêu, hắn càng khao khát người phụ nữ bao nhiêu thì các cô sẽ càng thấy hắn đáng ghét bấy nhiêu. Hắn càng cung cấp nhiều sự bình ổn bao nhiêu thì cô ta lại càng trở nên lười biếng, ngu ngốc và tàn bạo bấy nhiêu – kết quả là đàn ông ngày càng cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết.

Chỉ có phụ nữ mới phá được cái vòng lặp thao túng và áp bức khốn nạn này của đàn ông – nhưng cô ta sẽ không làm thế đâu. Chẳng có lý do gì để cô ta làm như thế cả. Đừng cố đánh động cảm xúc của cô ta bởi cô ta là một kẻ vô tâm không thương xót. Thế giới sẽ tiếp tục như thế này, chìm ngày càng sâu vào cái đầm lầy của sự sến súa, man rợ và ngu ngốc mang tên nữ tính. Và, đàn ông, những kẻ mơ mộng, sẽ không bao giờ tỉnh khỏi giấc mơ ấy.

Bài viết mới

Bài viết cùng chủ đề